Chờ Mông Tiêu Dao rời đi, mặt kính trôi trên không trung, cũng liền đóng lại, như chưa hề xuất hiện trước đó.
Jane trầm mặc một lúc, đột nhiên hướng vành mắt đang đỏ về phía Ngọc Tuyết Ngưng mà quỳ xuống!
Ngọc Tuyết Ngưng híp híp mắt một cái, có chút vui vẻ hỏi:
- Tiểu cô nương, cô định làm gì vậy?
- Tiền bối, tôi biết, người có thể mang tôi ra khỏi đây, cầu xin người dẫn tôi đi ra ngoài...
Jane cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, khó có thể che giấu hận ý vào lúc này
Ngón tay ngọc nhỏ và dài của Ngọc Tuyết Ngưng cuốn lấy một luồng tóc đen, nghiền ngẫm cười nhìn nàng một lúc, rồi nói:
- Ngươi nghĩ thực sự có thể, dùng thực lực của ngươi, thay đối cục diện bên ngoài?
- Không biết Jane nức nở nói:
- Nhưng cho tới bây giờ tôi chưa thấy hắn lộ ra cái dáng vẻ tuyệt vọng
này... Tôi căn bản không dám tưởng tượng, người như hắn, phải là đau xót đến cờ nào, mới có thể có vẻ mềm yếu không chịu nổi như vậy...
Ngọc Tuyết Ngưng khẽ thở dài một tiếng:
- Ta có thể mang ngươi đi ra ngoài, nhưng ta sẽ không...
-Vì sao?
Jane không hiểu mà ngẩng đầu lên.
- Người không phải đứng về phía Dương Thần sao?
Ngọc Tuyết Ngưng lắc đầu:
- Ta rất muốn tin tưởng, nam nhân của ngươi lúc này có thể đối mặt số
phận của hắn. Ta đã chấp nhận sự an bài của Mông Tiêu Dao, ta sẽ không
đột nhiên đối ý, đây là sự tín nhiệm của ta đối với mình, cũng là sự tin tưởng đối với Dương Thần.
Nhìn trong con ngươi Ngọc Tuyết Ngưng lóe lên ánh mắt thâm thúy, Jane cắn cắn môi đỏ mọng, cúi đầu lặng lẽ.
Bảy ngày sau, Trung Hải Hoa Hạ.
Bởi vì vị trí địa lý Trung Hải, hơi nước đầy đủ, lại không có cái gì cản
trở dòng nước lạnh đóng băng, nhiệt độ của nơi này sớm đã hạ thấp tới
mức ban ngày cũng dưới -10 độ.
Lúc này, nơi này đã hầu như trở thành
thành trống không, ngoại trừ một vài người, còn đang cố gắng sống sót,
mẹ goá con côi lão người già, phụ nữ và trẻ em còn nhỏ thực sự không đi
di tản được, người tuổi còn trẻ, hầu như đều mang cả nhà mà rời khỏi
thành phố này.
Trên đường lớn từng phồn hoa vô cùng, vào giữa trưa nhưng cũng không hề có người đi đường.
Khiến người cho ghê rợn hơn chính là, ven đường còn có một vài người chết
rét, vài tên ăn mày, cùng một vài thi thể dân chúng vì bạo loạn mà chết
đi.
Những thi thể này đã bị các loại động vật gặm nhấm ăn thịt, dẫn đến rất nhiều thi thể đều không trọn vẹn mà tràn đầy máu tanh.
Thế nhưng, máu cũng đều bị đọng lại trong thi thể, ở nhiệt độ thấp cũng
không có mùi hư thối, nếu đây là mùa hạ bình thường, lúc này, rất có khả năng bởi vì nhiệt độ cao sẽ xuất hiện dịch bệnh
Giữa khu buôn bán, các cửa hàng rực rờ lúc trướckia, lúc này toàn bộ đã bị cướp sạch, còn bị đập phá.
Quân đội và cảnh sát đều bỏ qua nơi này, tự nhiên cũng sẽ không ai đến quản những thứ này.
Nếu nói đây là đô thị quốc tế, chi bằng nói là, lúc này nó là một lão già tuồi xế chiều
sắp bị đông cứng chết rét, một khối băng hàn đang chậm rãi đi tới địa ngục nhân gian.
Ở một quán bar khu tây thành nằm trên một con phố khác, một quán bar ngay cả mặt tiền của cửa hàng đều đã bị mưa đá đập hư, rách nát.
Những chiếc bàn bị đập phá, rơi vỡ trên mặt đất, cùng với đầy những thứ bỏ đi và một đống vỏ chai rượu.
Chính ở nơi tỏa ra mùi nấm mốc và tanh tưởi này, một người đàn ông còn trẻ
tuồi, đang dựa vào một chiếc ghế salon sát vách tường màu đỏ.
Người đàn ông đó mặc một bộ quần áo với vô số vết bẩn, bị màu rượu nhuộm
thành các màu khác nhau, tóc lộn xộn, toàn thân tỏa ra mùi rượu.
Trên mặt hiện lên vẻ say mèm, đôi mắt tràn đầy tia máu.
Dưới ghế salon không biết có bao nhiêu vỏ chai lớn nhỏ, có chai hết nhẵn
nhưng cũng có chai mới chi uống hết một nửa đã bị ném xuống dưới đất.
Những thứ này đều là rượu trong tầng hầm quán bar, giữa lúc mọi người hốt hoảng trốn chạy, nên mới để lại.
Đôi mắt của người đàn ông có chút trống rỗng, cứ như vậy nhìn khắp căn
phòng, khi thì khóe miệng đột nhiên mỉm cười, khi thì đôi mắt lại lộ ra
vẻ cay đắng, uống một ngụm rượu, giống như bệnh nhân tâm thần.
Người đàn ông này không phải ai khác chính là Dương Thần.
Không biết vì sao, Dương Thần cất bước, bất tri bất giác liền đi tới quán bar này, nơi đã từng gặp gờ Lâm Nhược Khê.
Thời gian qua đi, cảnh còn người mất.
Chính tại nơi này, có lẽ hai người đã có những lúc bối rối nực cười, lại có những hồi ức ngọt ngào.
Nhưng lúc này, ngay tại đây, ở trong mắt Dương Thần, tất cả đều trớ thành sự lừa dối.
Dương Thần dùng Nhất Diệp Chướng Mục che dấu tất cả tu vi cùng khí tức của
mình, bởi vì hắn không muốn bị kẻ nào quấy rầy, cũng không muốn thấy bất kỳ kẻ nào.
Tìm được một đống lớn rượu, hắn liền nằm trên ghế sa lon, cứ thế mà uống từng bình
một.
Hắn cố ý để cho thần kinh mình hấp thụ nồng độ của rượu, có lẽ là muốn gây
cho mình một cảm giác nào đó, muốn cứ như vậy mà say không tỉnh.
Dương Thần thậm chí có một ý niệm trong đầu, nếu bản thân là người thường, có thể cứ như vậy uống đến chết, vậy cũng không sao...
Nhưng trong
đầu hiện lên người nhà, con gái, lại cảm thấy như không có lối thoát,
mình không thể chết, thế nhưng, lại sống không bằng chết...
Cái chỗ
này đúng là yên tình, yên tình đến đáng sợ, ngoại trừ gió lạnh rít gào
lúc nửa đêm, cũng sẽ không có ai phát hiện người đàn ông trong góc phòng âm u.
Cho đến buổi trưa ngày thứ bảy, rốt cục có một người, bước chân nhẹ nhàng, dẫm lên đất lạnh, đi đến.
Dương Thần nằm trên ghế sa lon, say như chết, ánh mắt nhập nhèm, một tia sáng lướt qua, nhưng chi thoáng qua, phảng phất cũng không nhận thấy được có người lại gần mình.
Người kia đi tới trước ghế sa lon, đứng lại một lúc, nhìn Dương Thần còn say mèm, lộ ra một nụ cười thương tiếc.
- Đồ ngốc, chuyện ngươi và cô ấy gặp nhau, chi như hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng những gì trải qua đó, chi là chuyện nhất thời, ngươi
cần gì phải khăng khăng một mực cực đoan u mê như vậy.
Dương Thần giãy dụa, trở mình, quay lưng về phía Mông Tiêu Dao.
-Cút.
Dương Thần ói ra một chữ, nửa câu khác đều không muốn nói ra.
Mông Tiêu Dao mỉm cười, xem ra Dương Thần tuy rằng nhìn say bí tỉ, nhưng kì
thực còn tình táo, dù cho y không tự giới thiệu, hắn cũng đoán được là
ai.
Trên thực tế, có thể trong tình huống Dương Thần sử dụng Nhất Diệp Chướng Mục, lại có người còn có thể tim tới chỗ hắn, không phải ai cũng làm được.
Mông Tiêu Dao đối với việc Dương Thần vô lễ cũng
không cảm thấy tức giận, trên thực tế, y căn bản không quan tâm người
khác đối với y có thái độ gì.
Ngược lại gật đầu tán thành, kéo ghế ngồi ở bên cạnh Dương Thần, mở miệng nói:
- Bởi vì cái gọi là, vô trụ ở vô tướng, tín tâm thanh tịnh, tắc sinh thực tướng. Nhược kiến chư tương phi tương, tức kiến như lai. Tâm niệm chấp
trứ, ý tưởng trụ tương
-Cút...
Giọng nói của Dương Thần nặng nề hơn, hàm ý tức giận, ngắt lời Mông Tiêu Dao nói. Vô tướng? Thực tướng?
Nếu Phật lý có thể hiểu rõ ân ái tinh thù thế gian, thì với ngộ tính của hắn, không nên có nhiều ràng buộc gút mắt như vậy.
Mông Tiêu Dao hé miệng, cảm giác có chút buồn cười, tên tiểu tử này mới có
hơn hai mươi tuổi, dù cho có tố chất như thế nào đi nữa, cũng còn là trẻ con
Mình nói chuyện với hắn, như nói cùng với Ngọc Tuyết Ngưng vậy, hắn nghe có lọt tai đâu.
Đối với việc Dương Thần bảo y "Cút", y căn bản không để bụng.
Ngẫm nghĩ một chút, Mông Tiêu Dao nghĩ tới điều gì, gật đầu, mở miệng nói:
- Qua sự thăm dò địa cầu Thời Đại Viễn cổ của nhân loại hiện nay ở biết
được, hơn 6500 vạn năm trước, có một tiểu hành tình một nghìn tỉ tấn đã
đâm vào địa cầu.
- Tốc độ của tiểu hành tình rất lớn vượt hơn
83000km/h, uy lực của nó, tương đương với ba chục triệu đầu đạn hạt nhân đồng thời nổ.
- Có thể nói, tiểu hành tình đó đã hủy diệt hết thảy sự sống trên địa cầu lúc đó, mà cách mỗi mười triệu năm, lại có
thể xuất hiện 1 vụ va chạm như vậy. Nói cách khác, cách
mỗi mười triệu năm, địa cầu có thể bị hủy diệt một lần.
- Mà thiên thạch quy mô nhỏ va chạm, thì lúc nào cũng có thể xẩy ra.
- Ngay năm vạn năm trước, thời kì Hoa Hạ của quần ma loạn vũ, thời kì
Tiên Yêu tranh giành, khi đó, một thiên thạch đâm xuống sa mạc Arizona
của nước Mĩ.
- Thiên thạch rơi xuống, khiến 175 triệu tấn
nham thạch cùng cát đá tung đầy bầu trời, để lại một cái hố sáu đến bảy
km chiều rộng, gần hai trăm mét chiều sâu. Cái hố to lớn này, bây giờ
tên là Hẻm núi Diablo’.
- Lúc đó thiên thạch chỉ có một trăm ba mươi thước Anh, tương đương với máy cơ khí loại nhỏ bây giờ.
- Sau khi rơi, nó tạo thành nhiệt độ 1659 độ, hòa tan nham thạch trong sa mạc, tạo ra sỏi đá, đạt tới tốc độ gấp hai đến gấp ba viên đạn súng
trường bắn ra, khuếch tán đi xung quanh 3 đến 6 dặm Anh...
-
Với tốc độ như vậy, bất luận người cùng động vật chung quanh không cách
nào tránh khỏi, ngay lúc đó người địa phương, phần lớn là dưới tình
huống không hiểu gì, liền trực tiếp bị xuyên thủng thân thể, xương cốt
cũng bị trực tiếp đục lỗ...
Nói đến đây, Dương Thần cuối cùng không có ý để cho y cút đi
Chậm rãi, Dương Thần bò người lên, quay đầu, nhìn Mông Tiêu Dao vẻ mặt cười tủm tìm, âm trầm nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?