Nhìn thấy sắc mặt Jane chợt khó coi, Dương Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng không biết phải an ủi thế nào, miễn cưỡng cười nói:
Sao lại như vậy, tôi kết hôn chứ có phạm pháp đâu, trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, người Trung Quốc đều nói như vậy mà.
Jane cúi đầu lau khóe mắt, rồi mới ngẩng đầu lên miễn cưỡng nói:
Đúng rồi, em nên chúc mừng anh mới đúng, đại nhân các dịch vụ hậu mãi máy trợ thính của chúng ta, chắc hẳn phải là một người phụ nữ rất đẹp đúng không...
Đúng là rất đẹp, nhưng cô ấy không biết rằng cô ấy có một biệt danh cổ quái đến nhường nào, tôi cũng hi vọng rằng cả đời này cô ấy không biết được.
Dương Thần nói.
Jane cắn môi:
Nói vậy chứng tỏ anh rất yêu cô ấy.
Nói tới yêu, chẳng bằng là một thứ trách nhiệm giữa vợ chồng với nhau thôi, tôi không hi vọng những thứ không sạch sẽ bịt kín linh hồn thuần khiết của cô ấy.
Xem ra anh đang thực sự rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Jane tiếc nuối nói:
Em nghĩ mọi người sẽ thất vọng mất, không ít người trong số họ đều mong chờ ngày anh trở về.
Dương Thần lắc đầu nói:
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nói rời xa mọi người, chỉ là hiện tại tôi đang cần một môi trường rộng lớn hơn thôi, em là người hiểu hoàn cảnh của tôi nhất, nên hiểu mới đúng.
Jane lo lắng hỏi:
Hiện tại bệnh tình còn tái phát sao?
Thỉnh thoảng có lúc khó khống chế, nhưng chỉ cần không vượt quá sức của người bình thường, thì vẫn rất khỏe mạnh.
Rất xin lỗi...em vẫn luôn nói là phải giúp anh thoát khỏi đống xiềng xích này, nhưng...
Em đã rất cố gắng rồi, tôi nghĩ ngoài em ra, trên thế gian này không có ai có thể giúp tôi khống chế bệnh tình đến mức này được nữa.
Dương Thần cười an ủi:
Đúng rồi, sao em lại rảnh rỗi đến Hồng Kong như thế này, Kathleen không thể thiếu em được.
Hừ,
Nhắc tới Kathleen, khuôn mặt Jane lộ vẻ vui tươi,
Cái bà đó tự cho mình là nhàn nhã, đem mọi việc cho em xử lí, lần này em cho chị ta biết mặt, quăng tất cả lại mọi việc, định đi du lịch vòng quanh trái đất một chuyến, đến thăm HongKong vì một trong số những học sinh của em ---Tiểu Lý Tử ở đây, trước đây anh ta luôn mời em đến tham quan thành quả mới của anh ta, vừa vặn lại rảnh rỗi nên đến thôi.
Hóa ra là như vậy...
Dương Thần nói như thoáng có chút suy nghĩ.
Jane cười khanh khách, chiếc túi đeo bên người rung lên cuộn sóng đầy quyến rũ:
Ông hoàng kính yêu của chúng tôi ơi, lẽ nào ngài cho rằng, khi ngài đã nói rõ ràng rằng không được tìm kiếm tung tích của ngài, bọn em ai dám chủ động đi tìm ngài đây? Em nghĩ có rất nhiều người cho dù biết là trùng hợp gặp anh ở đây, cũng sẽ chạy xa xa trước khi bị anh phát hiện để tránh bị ngờ vực vô căn cứ.
Dương Thần hơi xấu hổ:
Đừng nghĩ như vậy, anh đâu có khủng bố như vậy, thực ra gặp được em ở đây anh cũng rất vui mừng.
Thật chứ?
Jane bất ngờ hỏi:
Vậy lần sau em đi Trung Hải tìm anh được không? Em vẫn còn học sinh Guillian ở Trung Hải, uh... đúng rồi, anh ta cùng Tiểu Lý Tử nghiên cứu chung một dự án.
Dương Thần nghĩ đến chuyện chính:
Bây giờ anh đang làm việc cho quốc tế Ngọc Lôi, cũng chính là thành quả nghiên cứu tốt nhất mà Lý Quang Tấn có thể dùng được. Guillian hiện tại đang là đối thủ cạnh tranh, em là thầy của bọn họ, có thể phối hợp với anh một chút, đơn giản là để cho bọn họ đều giúp đỡ anh ở phương diện công việc là được rồi, để lần sau anh đỡ phải đi đục tường khoét nền.
Jane cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:
Nếu như quả đúng là dùng thân phận ông hoàng của chúng ta ra lệnh cho em thì, thì em có thể để Guillian và Tiểu Lý Tử làm việc cùng nhau, bọn họ có được thành quả như ngày hôm này phần lớn đều là do em đem lại, chút chuyện nhỏ này em hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà...nếu như tính chuyện giúp đỡ này là một thỉnh cầu thì em không dám làm, bởi vì đây là ngành sản xuất mà, sự ruồng bỏ của ông chủ đối với một chuyên gia là một sự sỉ nhục, trừ khi Guillian tự nguyện, không thì đây là chuyện mà cô giáo như em có lỗi với anh ta.
Dương Thần gật gật đầu đồng ý:
Em nói có lý, chuyện này cứ như vậy đi, cùng lắm thì em cho Lý Quang Tấn vài ý kiến chỉ đạo, để anh ta nghiên cứu phát triển mau mau một chút,như vậy vấn đề sẽ không còn lớn nữa.
Thực tế vẫn còn một cách khác.
Jane thoải mái nói:
Nếu như muốn nghiên cứu phát triển loại vật liệu bảo vệ môi trường mới, em có thể cung cấp rất nhiều kĩ thuật chưa từng được công bố, những kĩ thuật này có thể giúp công ty trở thành ông trùm trong giới công nghiệp.
Dương Thần biết cô gái trẻ tuổi này sẽ không nói dối, từ nhỏ đã được phong là “Thiếu nữ thiên tài”, mấy năm gần đây vẫn đi lại với những người sản xuất, nghiên cứu khoa học hàng đầu trên thế giới, chỉ là cô lười nghiên cứu thôi, một khi đã nghiên cứu rồi, thì đều là những đột phá lớn, hơn nữa rất nhiều những thành quả đều bị cô tùy tiện vứt lung tung, hay hủy bỏ. Theo như cô ấy nói, cô ấy không muốn để thế giới này phát triển với tốc độ quá nhanh, vì khoa học kỹ thuật khiến cho vết nứt giai cấp xã hội ngày càng lớn.
Hai người nói chuyện được một lúc, Jane mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:
Dương Thần, anh sẽ ở HongKong trong bao lâu?
Chắc tầm khoảng ba ngày gì đó.
Ba ngày...
Jane nghĩ một lúc, ba ngày thì ba ngày, em phải làm cái này cho anh, có lẽ đối với anh sẽ có chút hữu dụng.
Dương Thần không biết Jane sẽ làm gì, nhưng Jane không nói gì, hắn cũng không hỏi.
Hai người cứ thế nói đến nửa tiếng đồng hồ, lúc trở về đến cửa phòng nghiên cứu, Lý Mộ Hoa, Lý Quang Tấn, Mạc Thiện Ny đều đã đang đợi.
Mạc Thiện Ny nhìn thấy Dương Thần và Jane cười nói suốt cả dọc đường, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng vì lịch sự, vẫn mỉm cười với Jane.
Jane đã sớm phát hiện ra Mạc Thiện Ny đứng bên cạnh Dương Thần, với góc độ của người phương Tây mà nói, vẻ đẹp của Mạc Thiện Ny không quá xuất chúng, chủ yếu là vì, bình thường Jane gặp quá nhiều người đẹp rồi, so sánh ra, cái thu hút được sự chú ý của cô hơn cả chính là tính uyển chuyển hàm súc của Mạc Thiện Ny.
Cái nhìn sâu sắc của Jane lúc này đã phát hiện ra dư vị ghen tuông trong ánh mắt của Mạc Thiện Ny, lập tức hiểu ra, rồi nhìn Dương Thần cười cười.
Cô giáo, cô đến rồi, chúng ta đến phòng ăn đi.
Lý Quang Tấn mặt mày hớn hở, mời Jane lên xe.
Jane thản nhiên nhíu mày:
Tiểu Lý Tử, một khi anh đang nghiên cứu hạng mục quan trọng thì phải đợi nghiên cứu xong mới được rời nơi nghiên cứu chứ, ăn cơm xong tôi sẽ quay lại để kiểm tra thành quả nghiên cứu của anh.
Lý Quang Tấn “ a” lên một tiếng, nhưng nghe Jane nói sẽ kiểm tra thành quả nghiên cứu của mình, lập tức lấy lại tinh thần, không thể cùng ăn cơm với cô giáo mà mình tôn sùng cũng không nản lòng, vội vội vàng vàng chạy về viện nghiên cứu.
Lý Mộ Hoa hiền lành đề nghị:
Jane tiểu thư, thực tế chú Tư mấy tháng gần đây đã rất vất vả rồi, thỉnh thoảng đi ra ngoài thả lỏng một chút, cũng không phải là xấu.
Rất xin lỗi, từ trước đến giờ ở phương diện học thuật và giáo dục tôi chưa bao giờ nghe ý kiến của người khác.
Jane lễ phép nói xong, liền chủ động ngồi vào trong xe.
Lý Mộ Hoa tức nghẹn ở cổ, không nói được câu nào, mặc dù rất tức giận, nhưng biết được đây là người mà mình tuyệt đối không thể đắc tội, đành cười miễn cưỡng giục mọi người lên xe.
Lý Mộ Hoa chọn chiêu đãi Jane ở nhà hàng, là Cửu Long HongKong, một trong những nhà hàng cơm Tây nổi tiếng, bên cạnh biển nước xanh thẳm.
Toàn bộ nhà ăn được thiết kế theo phong cách giáo đường Gothic, nhưng chỉnh thể bị kéo dài, ngọn tháp cao chót vót và những cột đá hào nhoáng, lại được áp dụng ở khắp mọi nơi.
Những cửa sổ thủy tinh hoa loang lổ, mang hơi thở ưu thương mà trang nghiêm, nhưng dưới ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào nhà ăn qua cửa sổ, các rào chắn xung quanh lại thiết kế theo phong cách phương Đông cổ đại, kết hợp hài hòa, lại trở nên rất phù hợp.
Đến chiếc bàn đã đặt sẵn nhìn thẳng ra biển, sau khi mọi người ngồi xuống, nhanh chóng chọn món, trong khi đợi phục vụ mang thức ăn lên, Vì Lý Mộ Hoa là chủ, tuy rằng có chút sợ sệt, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
Không biết Jane tiểu thư và Dương tiên sinh quen nhau như thế nào, hay là hai người đã từng hợp tác với nhau rồi sao?
Đây cũng là vấn đề mà những người khác ngồi đây đều thắc mắc, đặc biệt là Mạc Thiện Ny, thực tế cô rất khó để Dương Thần và người phụ nữ như thế này ở cùng nhau, dù sao thì khí chất, lời nói, cử chỉ của hai người đều khác nhau quá nhiều.
Chỉ là lúc ở nước ngoài có gặp nhau vài lần, Dương tiên sinh giúp tôi vài việc, vì vậy chúng tôi quen nhau
Jane nói rất mơ hồ.
Mọi người giật mình, nghĩ đến kiểu giúp đỡ này chắc cũng phải là công việc nặng nhọc,lớn lao gì đó, riêng Lý Mộ Hoa nghĩ, không chừng Dương Thần là người mà Jane bỏ lỡ, dù sao thì sức mạnh của Dương Thần mà anh ta thấy được cũng đã rất khủng bố rồi.
Mấy người mỗi người một câu, nói đến khi phục vụ mang thức ăn lên, vỗn dĩ bộ dạng uể oải của Dương Thần lại cảm thấy có chút gì đó bất thường.
Ngồi bên phải hắn là tên mập Lục Đào, người đầu tiên được mang thức ăn lên là anh ta, lúc này anh ta đã cầm sẵn dao dĩa, nhìn vào đĩa thức ăn chính mà phục vụ đem tới, chuẩn bị cắn đến nơi rồi.
Nhân viên phục vụ tay trái nâng cái đĩa lớn, tay còn lại thì vắt chiếc khăn lau trắng, tiến đến cười nho nhã.
Dương Thần đứng dậy, đột nhiên chắn giữa người phục vụ và Lục Đào.
Dương tiên sinh, làm sao vậy?
Lục Đào hoài nghi hỏi, điểm tâm sáng cũng chưa kịp ăn nên anh ta cảm thấy rất đói.
Những người khác đều tỏ vẻ không hiểu gì, chỉ có Jane mơ hồ nghĩ ra điều gì đấy, cũng chậm rãi đứng dậy.
Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi Dương Thần:
Vị tiên sinh này,xin hỏi là ngài cần gì ạ?
Dương Thần chỉ vào chiếc khăn bên tay trái của anh ta
Tôi cần cái khăn này của anh.
Nhân viên phục vụ lễ phé cười nói:
Chỗ của ngài có khăn mặt cho khách dùng rồi ạ.
Tôi chỉ muốn chiếc của anh thôi.
Dương Thần cười mà như không cười nói.
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đem chiếc khăn đến trước mặt Dương Thần
Tiên sinh, ngài cần thì lấy dùng đi.
Cảm ơn.
Dương Thần nói xong, ra tay nhanh như điện, một tay chộp lấy tay phải của tên phục vụ.
Pằng!!!
Gần như cùng một lúc, một tiếng súng vang lên từ chiếc khăn mặt trên tay trái của tên nhân viên phục vụ.
Cái khăn trắng kia gần như bị bắn nát, tay phải của tên nhân viên phục vụ rõ ràng là đang nắm một khẩu súng lục, khẩu súng vừa mới bắn đạn ra kia rõ ràng là bắn vào ngực của Dương Thần, nhưng do Dương Thần kịp thời đá hắn một cái, nên viên đạn kia đã bị bắn văng lên trần nhà.
A a a...
Tiếng hô kinh hoàng vang lên trong nhà hàng, các thực khách chạy toán loạn, số khác bắt đầu trốn xuống dưới gầm bàn, góc tường. Dù sao thì súng lục với người bình thường cũng quá khủng bố rồi!
Thấy cả nhà hàng đã thành một mớ hỗn loạn, tên sát thủ ám sát hụt Dương Thần vội lùi lại một bước, sắc mặt sầm lại nhìn Dương Thần, chuẩn bị ra tay lần nữa.
Dương Thần đương nhiên không để y kịp trở tay, chưa đợi y nhắm bắn đã tung một cú đá hết sức chuẩn xác vào tên sát thủ, khiến y ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Đây, đây là chuyện gì..
Lý Mộ Hoa lớn tiếng gào thét, gã chẳng mang nhiều vệ sĩ, mà vệ sĩ thì còn đang đứng chờ ở ngoài, gã Lục Đào mập sợ quá cũng đã vội chui xuống gầm bàn trốn.
Mạc Thiện Ny cũng trắng bệch mặt vì sợ, vô thức chạy đến bên cạnh Dương Thần, Dương Thần giữ cô ở bên cạnh, nói với mọi người:
Cẩn thận, là sát thủ chuyên nghiệp, chắc chắn còn có đồng bọn..
Không đợi Dương Thần nói hết, một đôi vợ chồng vừa rồi hãy còn chạy loạn lên giờ đã vụt đứng lại, tay lăm lăm súng nhắm thẳng về phía Dương Thần và Lý Mộ Hoa.