Cái gọi là bom sinh học, không giống như bom thông thường, sau khi phát nổ làm nhiệt độ xung quanh tăng cao, không khí đột nhiên bị giãn nở, tới mức có đủ lực công phá. Bom sinh học là loại bom sử dụng các loại vi rút, vi khuẩn gây bệnh, các loại kí sinh trùng, sau khi phát nổ sẽ lan tỏa ra tứ phía, thâm nhập vào cơ thể con người.
Các loài vi rút như vậy thường làm cho người bị nhiễm sống dở chết dở, nếu có may mắn thoát nạn, thì cũng bán thân bất toại hoặc thành người mang mầm bệnh, do vậy nó là loại vũ khí hủy diệt mà trên thế giới người ta cấm sử dụng.
Chẳng có âm thanh gì hỗn độn như âm thanh trong điện thoại, sự hỗn độn ấy làm cho con người trở lên vô vọng, tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi trước cái chết, huống hồ là cái chết, mà chết không được mà sống cũng không xong!
- Nếu ngươi không trực tiếp khích hoạt cho bom nổ, tao dám khẳng định rằng ngươi đang có mục đích gì đó, nói mau!
Lý Đức Thâm nói.
Điện thoại đầu bên kia im lặng một hồi lâu, rồi nói:
- Chủ tịch Lý đừng ra vẻ ngây ngô nữa, kì thực cái mà tôi cần rất đơn giản, hai mươi triệu đồng, tối hôm nay giao tiền.
- Đòi tiền?
Lý Đức Thâm nhìn mọi người xung quanh, rất nhiều người thở phào như như vừa trút bỏ gánh nặng, chỉ cần thứ đối phương yêu cầu là tiền, thì vẫn còn cách để xoay chuyển tình thế.
- Hai mươi triệu đối với nhà giàu nứt vách như nhà họ Lý thì không có gì là khó khăn đâu nhỉ! Nhưng tôi có thể lắm rõ tình hình trong biệt thự của ông mọi lúc mọi nơi, nếu tôi phát hiện các người báo cảnh sát, hoặc có người bỏ trốn, tôi sẽ cho bom nổ ngay lập tức...Các người đừng ép tôi phải làm cái việc mà tôi không muốn đâu!
Lý Đức Thâm nén giận nói:
- Nói thì dễ, kể cả có tiền, thì hai mươi triệu không phải nói lấy ra là lấy được ngay, nhưng tôi hứa với anh, với hai mươi triệu, hi vọng anh tôn trọng luật chơi. Anh muốn chuyển vào tài khoản hay lấy tiền mặt?
- Chuyển qua tài khoản? Tôi khờ hay ông khờ?, tôi cần tiền mặt, trong thời gian một giờ đồng hồ, đem tiền đến kho số ba bến cảng Kim Trạch, và phải do chủ tịch Lý hoặc hai công tử nhà ông đem đến, ngoài ra không được phép có kẻ thứ ba thay thế, nếu không tôi sẽ cho bom nổ tung, nếu tôi phát hiện có người khác hay cảnh sát đi cùng, tôi cũng lập tức ấn nút cho nổ bom!
Vừa dứt lời, lập tức dập điện thoại.
Rất nhiều người có mặt đều thở dài, tên khủng bố này dám yêu cầu nhà họ Lý tự mình mang tiền đến giao nộp, mục đích của gã đâu phải là tiền, rõ ràng là muốn lấy mạng nhà họ Lý!
- Bố! Thà rằng tin đó là sự thật còn hơn là không tin.
Lý Mộ Hoa nghiêm nghị nói.
Lý Đức Thâm thở dài và nói:
- Cái này ba biết, chúng ta không thể thi gan với gã, số tiền này nhất định phải cho gã.
Toàn bộ quan khách có mặt trong biệt thự Mộ Sắc phải có đến hàng trăm người, nếu họ bị bom nổ chết một, hai người, đó là việc không thể tưởng tượng nổi, nhà họ Lý không thể mạo hiểm được!
Đúng vào lúc này, một giọng nói như vịt đực từ phía xa vọng lại, rồi xông đến:
- Tránh đường, tránh đường! Ta muốn gặp ba ta!
Lý Mộ Thành thân mặc bộ áo ngủ tơ lụa, điên điên đảo đảo chạy đến giữa đám động thì trượt ngã trước mặt Lý Đức Thâm, hốt hoảng vừa khóc vừa nói:
- Ba, con nghe nói trong nhà có bom, có thật không ba!?
- Hừ, mới có một trái bom đã làm cho con sợ như thế này, còn cái thể thống gì nữa!!?
Lý Đức Thâm tức giận nói.
Sắc mặt của Lý Mộ Thành trắng bệch:
- Bố! Bố phải nghĩ ra cách gì đi chứ! Con vẫn còn trẻ, con không muốn chết! U oa...!
Nói xong, Lý Mộ Thành đột nhiên bật khóc.
- Nghiệt súc... Nghiệt súc... Ngoài khóc ra, mày còn biết làm gì hả!?
Lý Đức Thâm tức lộn ruột, vì trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này, mà thằng con của ông ta lại ngờ nghệch đến như vậy, thì thử hỏi ông ta không tức giận sao được!?
- Sắp chết đến nơi rồi, con khóc cũng không được sao!? U oa...
Lý Mộ Thành nước mắt nước mũi trào ra, cứ như thể đang khóc trong đám tang của chính mình vậy.
Lý Đức Thâm thật sự không muốn đế ý đến thằng con đó nữa, liền vẫy tay ra hiệu cho đám người ở:
- Đem cái đồ vô dụng này về phòng cho ta!
Mấy thằng vệ sĩ lập tức tiến tới đỡ Lý Mộ Thành dậy, đưa anh ta rời khỏi phòng khách, chỉ còn vang lại tiếng khóc của Lý Mộ Thành, qua một hồi lâu mới ngừng hẳn.
Lý Mộ Hoa nhìn thấy anh mình bị dẫn đi, liền thở dài nói:
- Ba để con đi giao tiền.
- Con?
Lý Mộ Thâm nhíu mày nói:
- Không được, con là tương lai của tập đoàn Mộ Vân, nhà họ Lý không thể thiếu con được, cái thằng anh vô dụng của con đã hết thuốc chữa rồi. Ta già rồi sống thêm nữa cũng chẳng ích gì, để ta đi giao tiền.
- Không thể được!
Lý Mộ Hoa nghiêm nghị nói:
- Ba những việc khác con có thể nghe ba, nhưng lần này thì không thể được. Phận làm con làm sao có thể giương mắt nhìn cha mình đi vào chỗ nguy hiểm mà không ngăn cản, nếu ba có mệnh hệ gì, thì Mộ Họa con sẽ ân hận cả đời!
- Khốn kiếp! Lẽ nào ngươi không biết việc nào là việc nên làm việc nào thì không sao?
Lý Mộ Hoa không chút chần chừ lập tức quỳ xuống, nhìn thẳng vào Lý Đức Thâm, người đang ngồi trên xe lăn.
- Ba! trong lòng con, ba quan trọng hơn tất cả!
Căn phòng trở lên yên lặng, những lời của Lý Mộ Hoa đã cảm động tới tất cả mọi người có mặt, giờ phút này, Lý Mộ Hoa không chỉ là một con người khiêm nhường, một giám đốc trẻ đầy tài năng, là người thừa kế của cả dòng họ Lý, hơn tất cả là một người con hiếu thảo, thật thà, chất phác.
Lý Đức Thâm tuy vẫn giữ được nét mặt nghiêm nghị, nhưng nghe được những lời phát ra từ đứa con ông ta nhất mực yêu thương, cũng xúc động rưng rưng nước mắt.
- Thằng quỷ nhỏ!.... Đứng dậy đi con, đừng quỳ nữa.
Lý Đức Thâm thở dài ảo não, nét mặt trông già đi mấy tuổi, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười mãn nguyện.
- Ba không đồng ý cho con đi con sẽ không đứng dậy.
Lý Mộ Hoa nói một cách ngang bướng.
Lý Đức Thâm nở nụ cười đầy bất lực:
- Ba tuy già, những đầu óc vẫn còn minh mẫn, ba biết hôm nay kể cả không cho con đi, thì con cũng sẽ nghĩ cách đi bằng được. Cái thằng này bình thường thì hiền lành hơn thằng anh con, nhưng cũng không phải tay vừa. Thôi được rồi.. Ba nghe lời con, để con đi vậy!
Lý Mộ Hoa thở phào đứng dậy:
- Cám ơn ba, vậy con lập tức cho người đi chuẩn bị tiền, và mang đi nộp cho bọn chúng.
- Ừ!
Lý Đức Thâm nắm lấy tay Lý Mộ Hoa dặn dò:
- Nhớ rõ, chỉ cần người còn thì mọi thứ sẽ có, nhớ kĩ, đừng có manh động!
- Con hiểu!
Những người chứng kiến cảnh tượng này đều cảm thấy vui mừng cho hai cha con họ, xong cũng không khỏi xót xa, Lý Đức Thâm có được người con trai như thế này, đích thị là phúc của nhà họ Lý, đáng tiếc bọn khủng bố lại cả gan làm gây ra việc đáng sợ như thế này, buộc nhà họ Lý phải mạo hiểm.
Trong lúc đó, rất nhiều người cảm thấy thương cảm, tại sao cũng là cốt nhục của nhà họ Lý tại sao, thằng anh Lý Mộ Thành lại vộ dụng đến vậy, chỉ toàn gây rắc rối!?
- Mời mọi người trở về với công việc của mình, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến quan khách của chúng ta, làm như không có chuyện gì xảy ra!
Lý Mộ Hoa lớn tiếng chỉ huy đám người làm trong nhà.
Đám người làm đồng thanh nói vâng, họ đều hiểu rõ rằng, cách tốt nhất là tỏ ra không có chuyện gì xảy ra. Nếu không chỉ cần quan khách hoảng loạn, sợ hãi, bom sẽ nổ!
Đám người làm vừa đi khỏi, Lý Đức Thâm cũng dẫn vài vệ sĩ thân tín rời khỏi hiện trường, giao tất cả sự tin tưởng cho Lý Mộ Hoa, điều này mách bảo anh ta rằng, anh ta phải sống quay trở về, tương lai của nhà họ Lý dựa vào anh ta!
Lý Mộ Hoa hít một hơi thật sâu, xốc lại tinh thần, bình tĩnh nói với Dương Thần bọn họ:
- Các vị, không thể ngờ được lần hợp tác này lại thu hút sự chú ý của nhiều cặp mắt cú vọ đến vậy. Tôi nghĩ sự việc lần này là quỷ kế của nhà họ Hứa, tuy không rõ tại sao chúng lại làm như vậy, nhưng thật không may, chúng đã thành công rồi!
- Lý tổng, ông muốn đi thật sao!? Đây rõ ràng là đi vào chỗ chết, mà còn chẳng biết sẽ chết như thế nào ấy!
Lục Đào tuy sợ hãi nhưng cũng không quá ngốc nghếch, khuyên bảo Lý Mộ Hoa.
Mạc Thiện Ny cũng gật đầu, nhíu mày nói:
- Theo tôi là thông báo cho cảnh sát hoàng gia Hồng Kông hay đội đặc nhiệm, mạo hiểm đi giao tiền kiểu này, rõ ràng là chẳng có tí cơ hội nào, không khéo lại bị bọn khủng bố bắt cóc làm con tin, tiếp tục bị uy hiếp.
- Mấy người đừng bàn ra tán vào nữa!
Dương Thần lấy tay vỗ vỗ vào miệng, duỗi lưng một cách thoải mái rồi nói:
- Tôi nghĩ với tình hình này, không cho phép chúng ta mạo hiểm. Bất luận có hay không việc cài bom, hay việc rời khỏi biệt thự Mộ Sắc, đều được đưa ra đều vì chúng ta nghĩ bọn khủng bố không nắm rõ tình hình cụ thể ở đây. Nhưng trước mắt xem ra, bọn khủng bố có nội gián, nắm rõ nhất cử nhất động của chúng ta, rất có thể kẻ đó là bất cứ ai trong chúng ta, có thể truyền tin ra bên ngoài bất kì lúc nào. Chỉ cần chúng ta không tuân theo ý của bọn khủng bố, thì chúng ta sẽ chết mất xác. Do vậy, để công tử Lý đi giao tiền là cách giải quyết duy nhất.
Ly Mộ Hoa nở một nụ cười chua xót, rồi nói:
- Ông Dương phân tích rất chuẩn xác, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác.
- Tuy nhiên Lý lão nhị, ngươi yên tâm!
Dương Thần gọi Lý Mộ Thành là “lão nhị” một cách rất thân mật, rồi nói:
- Nếu thứ mấy kẻ khủng bố vô công rồi nghề kia muốn là tiền thì điều đó cho ta thấy chúng không hứng thú lấy mạng của chúng ta, nếu không, chúng sẽ đòi một lúc mấy trăm triệu, để chúng ta không có khả năng giao tiền, vì ngay một lúc không thể gom đâu số tiền lớn như vậy, chỉ còn cách chờ chết mà thôi!
- Tôi cũng nghĩ như vậy, bây giờ là lúc thích hợp nhất, nếu bọn khủng bố không phải là do nhà họ Hứa cử đến, thì tôi cũng không quá nguy hiểm. Chúng nó lấy tiền xong sẽ lập tức trốn khỏi Thượng Hải, vì vịnh Kim Trạch rất gần với vùng biển quốc tế.
Lý Mộ Hoa tiếp lời Dương Thần:
- Không giấu gì các vị, tôi đã có đai đen môn Taekwondo, nếu bọn khủng bố không đông, không quá nhiều vũ khí, muốn hãm hại tôi cũng không phải chuyện đơn giản. Mà tôi cũng có thể cầm vũ khí theo!
Nghe vậy trong lòng mấy người có mặt ở hiện trường thấy yên tâm phần nào, không ngờ chuyện này còn có nhiều khả năng đến vậy.
Mạc Thiện Ny giương ánh mắt quái lạ nhìn Dương Thần, kẻ đang ung dung ngồi uống trà như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Nhược Khê chọn hắn làm người đại diện cho Quốc Tế Ngọc Lôi có vẻ như không chỉ vì tư tình rồi. Mạc Thiện Ny nghĩ thầm.
Dù sao mọi việc cũng đã như thế, nhóm người bèn tản ra ai về phòng nấy, ngoại trừ Lý Mộ Hoa còn ở lại. Dù sao kẻ khủng bố cũng đã nói nếu như có người trốn thoát sẽ cho kích nổ, vậy nên tốt nhất là yên phận thì hơn.
Dương Thần và Mạc Thiện Ny quay về phòng, về đến cửa phòng Dương Thần nói với Mạc Thiện Ny:
- Cô về ngủ trước đi, tôi thấy hơi khó ngủ, đi bar uống vài cốc rồi sẽ về ngủ sau.
Nói xong liền đi thẳng.
Mạc Thiện Ny nhìn dáng Dương Thần khuất dần, ánh mắt có chút nghi hoặc.