Dương Thần giả dạng cách nói của Tiêu Thu Phong, cảnh cáo nói
- Bổn thiếu gia thấy các người có tiềm năng, mới tặng những thứ này cho các người, giấu phụ thân và gia gia ta, về tới các người phải biết bảo
mật. Cái gọi là buộc tội mang ngọc, đừng để lộ ra ngoài mà mang lại họa
sát thân.
Ba người này thấy quả thật là tặng cho họ, không
khỏi cảm động mà nước mắt lưng tròng, đối với họ mà nói thật sự quá quan trọng.
Có được những linh đan này, Lam Phi và Triệu Mộc
Dương đều tự tin, trong thời gian ngắn có thể đột phá không ít trở ngại, quả thật là cầu mong chẳng được, chỉ có những tu sĩ thiên tài trẻ tuổi
quan trọng của đại gia tộc mới có được đãi ngộ này.
Lúc Dương Thần muốn đi thì Lam Phi liền nắm bắt cơ hội hỏi
- Đại thiếu gia, xin hỏi huynh có biết, Tiêu Thần huynh đệ người mới
vào Tiêu gia đã đi đâu không?Hắn trong nửa tháng nay dường như đột nhiên biến mất, tôi và Mộc Dương rất lo lắng.
Trong lòng Dương
Thần có chút áy náy, không ngờ lại khiến họ bận tâm như vậy, tu sĩ nào
mà được như họ đối xử tốt với một người mới vào không thân không thích
như vậy, thật rất khó thấy, so với loại người bại hoại như Tiêu Mạc Hối
và Tiêu Mạc Tranh quả thật là khác nhau một trời một vực.
Nhưng Dương Thần cũng không thể nói ra sự thật, thế là tỏ ra phiền phức nói
- Những chuyện nhỏ như thế này, bổn thiếu gia làm sao biết, không chừng ra bên ngoài tu luyện rồi cũng nên, chẳng lẽ chúng ta phải xem chừng
từng người một sao? Các ngươi tốt nhất là tự quản mình cho tốt, không
thì sẽ phụ những viên linh đan mà bổn thiếu gia đã cho.
- Vâng! Thiếu gia xin hãên tâm, chúng tôi tất nhiên sẽ trung thành tận tâm với đại thiếu gia và Tiêu gia
Triệu Mộc Dương vội vã nói
Sau đó, ba người còn thật lòng nói một tràng những câu đại loại như “ân đức của đại thiếu gia suốt đời khó quên”, Dương Thần cảm thấy không lọt tai chút nào, để chấm dứt chuyện này liền bay thẳng lên Thanh Đế tháp.
Tiêu Đình Nhứ đang đứng canh ở Thanh Đế tháp không hề phát hiện ra
“Tiêu Thu Phong” giả này có điều gì bất thường, điều này khiến cho Dương Thần nhẹ nhõm cả người.
Qủa nhiên lấy thân phận đại thiếu gia này để đi vào, rõ ràng rất thông suốt không có gì trở ngại.
Vận dụng môn pháp để giải khai cấm chế, bay một mạch lên tầng cao nhất
của Thanh Đế tháp mà không hề dẫn đến sự nghi ngờ của người khác.
Dương Thần tiện thể còn phát hiện mấy tầng trên đỉnh đầu của Thanh Đế
tháp đều dự trữ không ít nguyên liệu luyện đan, tuy đa số đều là thuốc
luyện đan thông thường nhưng có một số Dương Thần cảm thấy rất tốt, đang nghĩ không biết có nên nhân cơ hội trước khi rời khỏi nhà Tiêu gia mà
làm một vố không.
Có điều dường như mỗi một tầng có một
trưởng lão trong hội trưởng lão của Tiêu gia trông chừng, bản thân hắn
cũng không biết có điều kiện tiên quyết gì không hay là lo chuyện của Tố Tâm xong rồi tính.
Một mạch lên đến mấy tầng cao nhất, cuối cùng cũng đã tận mắt thấy cái “lao tù” mà trước đây chỉ được nghe danh.
Không thể không khen người xây dựng nên Thanh Đế tháp, quả thật đã nhào nặn lên một cái tháp “Qủy phủ thần công”cực lớn.
Nhà giam ba tầng trên đỉnh tháp, không ngờ toàn bộ đều dùng trận pháp
để tạo ra cảnh tượng băng thiên tuyết, đây là băng tuyết thật sự, một
mảng trắng phau phau, khắp nơi đều là nhũ băng nhọn hoắc.
Hàn khí không ngừng từ bốn phương tám hướng hội tụ đến trong tháp,
khiến cho nhiệt độ ở đây hạ xuống đến âm một trăm độ khiến người khác
phải rùng mình.
Nếu không phải tu sĩ có thể dùng chân nguyên
để để hóa giải, duy trì cơ năng giữ mạng, người bình thường vào đây căn
bản chưa tới một lát thì đã hoàn toàn biến thành băng.
Mỗi
tầng đều dùng hắc kim huyền thiết đặc chế để tạo ra các loại tù lao,
những tu sĩ ở Độ kiếp kỳ trở xuống căn bản không thể dùng chân nguyên
cưỡng ép đột phá.
Dương Thần dựa vào thần thức, rất nhanh có
thể cảm ứng ra Tố Tâm đang ở tù lao lạnh băng của tầng một, vì trong
Thanh Đế tháp bây giờ thực ra chỉ có một “phạm nhân” này mà thôi.
Bóng người chợt lóe, Dương Thần xuất hiện ở bên ngoài tù lao băng tuyết.
Trong tù lao, một phụ nữ trung niên với đầu tóc rối bù, y phục màu xanh rách rưới lam lũ đang nằm ở một góc tường một cách rụt rè sợ hãi.
- Tố Tâm
Dương Thần kêu lên một tiếng
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, tuy
sắc mặt trắng bệch, môi có chút tái nhưng không thể phủ nhận, nếu chịu
khó trang điểm thì sẽ là một phụ nữ trung niên xinh đẹp tuyệt tràn, thân hình cũng không thua kém gì bà Nhị phu nhân Từ Á Nam.
Trong mắt Tố Tâm tràn đầy căm hận, liếc Dương Thần một cái rồi lại cúi xuống mặc kệ hắn.
Lúc đầu Dương Thần ngẩn ra, nhưng sau đó liền nghĩ ra, bản thân hắn
đang là “Tiêu Thu Phong” mà, trong lòng thầm than, nhìn dáng vẻ của bà
ấy thì biết được Tiêu Thu Phong đã làm chuyện điên rồ đó với bà ấy bao
nhiêu lần rồi.
E rằng dáng vẻ y phục rách rưới của bà ấy đều là những gì Tiêu Thu Phong ban tặng
- Tố Tâm, tôi không phải Tiêu Thu Phong, bà xem
Dương Thần khôi phục lại giọng nói của hắn, lấy lớp mặt nạ bên ngoài ra.
Tố Tâm thấy có chút lạ, ngẩn đầu nhìn, nhất thời ngơ ngác không nói được lời nào.
- Cậu… cậu.. cậu là ai?
Dương Thần tin rằng không ai có thể cảm giác được tình hình ở đây nên nhẹ nhõm cười nói
- Tôi tên Dương Thần, là người yêu của Tình Nhi, tôi biết bà là vú nuôi của Tình Nhi, lúc đầu là do bà đã giúp cô ấy trốn khỏi Huyễn cảnh, bây
giờ tới lượt tôi cứu bà ra khỏi đây
- Tình Nhi? Là Chỉ Tình tiểu thư?
Trong mắt Tố Tâm lộ vẻ kích động, nhào tới chỗ lan can tù lao, vội vàng hỏi
- Chỉ Tình tiểu thư thế nào rồi? Cô ấy khỏe không? Cậu thật sự là người yêu của cô ấy?
Dương Thần cảm động trong lòng, trong tình huống này mà Tố Tâm vẫn nhớ
đến Tiêu Chỉ Tình, lại nghĩ tới người cha ruột Tiêu Mạc Tranh của cô
ấy, nắm đấm của Dương Thần nắm chặt hơn.
- Bà đừng kích động quá, tôi sẽ kể tường tận mọi chuyện cho bà.
Dương Thần liếc nhìn lan can của hắc kim huyền thiết này, nhẹ nhàng vận ra một luồng tam muội chân hỏa, chớp mắt đã thiêu hủy tù lao này thành
một lỗ lớn
Tô Tấm ngạc nhiên nhìn cảnh này
- Đây là … tam muội chân hỏa? Sao lại có thể! Đây là pháp thuật ở đẳng cấp nào, sao có thể sử dụng được Tam muội chân hỏa?
Bà cũng là người lớn lên trong Huyễn cảnh, có tu vi ở Hóa thần sơ kỳ, nên vẫn có chút kiến thức.
Dương Thần mỉm cười, hắn không phải lần đầu thấy tu sĩ kinh ngạc như
vậy. Đi vào trong tù lao băng tuyết, phẫy tay lại có thể phát ra Nam
minh ly hỏa, khiến cho băng tuyết tan ra, nhiệt độ cũng ấm áp hơn nhiều.
Thấy sắc mặt Tố Tâm khá hơn, Dương Thần mới kể cho bà nghe những
chuyện đã trải qua, khúc giữa Tố Tâm vẫn không ngừng hỏi về tình hình
của Chỉ Tình, lúc nghe thấy Chỉ Tình lọt vào tay của Lạc gia thì trên
mặt lộ đầy vẻ lo lắng.
- Chuyện này, trách nhiệm của tôi rất
lớn, nếu muốn trách tôi, tôi cũng không có gì để nói nhưng bà yên tâm,
tôi nhất định sẽ tìm ra Chỉ Tình.
Tố Tâm lắc đầu nói
- Cậu chỉ một mình đến Huyễn cảnh, cứ cho là tiểu thư không nhìn lầm
người, cậu là người đàn ông đáng ủy thác. Tố Tâm tôi tuy từ lúc sinh ra
đã là tôi tớ của Tiêu gia nhưng cũng biết tốt xấu, cậu có thể tới đây
cứu tôi, tôi đã mang ơn rồi, làm sao có thể trách cậu được.
- Huống hồ Lạc gia cao thủ như mây, những lão quái vật không xuất diện
không biết có bao nhiêu, cậu còn muốn đi cứu tiểu thư, tôi là bậc trưởng bối còn vô cùng khâm phục cậu mà.
- Dương… Ặc, nếu không
chê, tôi gọi cậu là Dương cô gia nhé, tôi thấy cậu không cần cứu tôi nữa đâu, dù sao Tiêu Thu Phong cũng đã chết rồi, tôi ở đây cũng sẽ không
gặp nhiều khó khăn nữa, chỉ lạnh một chút thôi mà.
- Nếu cậu
cứu tôi, sẽ phải dẫn tôi đi đâu, tôi chỉ là cục nợ của cậu thôi, lỡ như
lúc đi ra bị Lão lão nghi ngờ, ngăn chúng ta lại, vậy thì không ổn
rồi.
Dương Thần phủ quyết nói
- Chuyện này không cần bà lo, nếu ngay cả bà mà tôi còn cứu không được, vậy thì làm sao cứu được Tình Nhi.
- Cái này …
Tố Tâm nhíu mày nói
- Nhưng vẫn rất nguy hiểm, lúc đầu tên dâm tặc Tiêu Thu Phong nhốt tôi ở đây, là được sự cho phép của gia chủ, nếu không được sự cho phép của
gia chủ, Lão lão bên ngoài sẽ không cho chúng ta đi.
- Nếu
Lão lão muốn ngăn cản, e rằng sẽ lập tức kinh động đến một nhóm cao
thủ Tiêu gia, lúc đó, tôi sẽ chỉ khiến cho cậu bị bao vây thôi
Dương Thần ngẩn người
- Tôi biến thành Tiêu Thu Phong cũng không thể dẫn bà đi?
- Không thể
Tố Tâm lắc đầu khẳng định
- Quy định của gia tộc ẩn thế rất nghi êm ngặc, đặc biệt là tam đại gia tộc, cho dù là bổn tông cũng phải tuân thủ quy tắc, nếu không mấy ngàn
năm trở lại đây tất cả đều loạn cả lên rồi.
Dương Thần nhăn
mày, thật phiền phức, bản thân hắn còn chưa từng gặp Tiêu Mạnh Vu, làm
sao để có được chỉ lệnh từ ông ta để được phép dẫn Tố Tâm ra chứ.
Tố Tâm thấy sắc mặt Dương Thần lộ vẻ khó coi, cười thoải mái
- Dương cô gia đừng phí tâm nữa, thực ra cậu có thể tới đây được, Tố
Tâm đã mãn nguyện rồi, vẫn là cứu Chỉ Tình tiểu thư quan trọng hơn.
- Sau khi tôi bị tên cầm thú Tiêu Thu Phong dẫn tới đây thì đã không
nghĩ đến sẽ rời khỏi đâ có tu vi cao hơn tôi, thường đến đây để lăng
nhục tôi, tôi sớm đã là hoa tàn liễu bại, thân thể này cũng dơ bẩn lắm
rồi
- Nếu không phải lo lắng cho hoàn cảnh của Chỉ Tình tiểu
thư thì tôi sẽ không cầm cự đến ngày hôm nay, hôm nay được biết tin Chỉ
Tình tiểu thư vẫn còn sống từ Dương cô gia, lại có người đối xử tốt với
cô ấy, Tố Tâm chết cũng nhắm mắt
Dương Thần trong lòng xúc
động, tình cảm của Tố Tâm đối với Tiêu Chỉ Tình, e rằng cũng không kém
bà mẹ ruột của cô là bao nhiêu.
Quả nhiên Chỉ Tình mấy lần
đều nói không sai, người đối xử tốt với cô ấy trong Tiêu gia chỉ có bà
vú nuôi chăm sóc cô cho đến lớn này mà thôi.