Lâm Nhược Khê cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình không được hay cho lắm, nhưng chỉ cần nhắc đến Ninh Quang Diệu, không biết tại sao tâm trạng cô lại vô cùng rối loạn, một thứ cảm giác đau đớn và chua xót cứ len lỏi trong người.
Thở dài một tiếng, người phụ nữ miễn cưỡng mỉm cười, cúi đầu áy náy nói:
- Em rất xin lỗi, em …. Không phải em giận dữ với anh đâu. Em biết anh quan tâm đến em. Cảm ơn, nhưng em…hôm nay thực sự em không muốn nói chuyện, chúc anh ngủ ngon…
Nói xong, Lâm Nhược Khê liền đóng cửa lại.
Dương Thần đứng đờ đẫn ở cửa một lúc, cắn môi, lập tức tự cười khinh thường bản thân, rồi mới trở về phòng mình.
Vừa mới trở về trong phòng không được bao lâu thì Quách Tuyết Hoa liền gõ cửa bước vào, trên tay còn bưng bát gì đó nóng hôi hổi, lan tỏa mùi thơm.
- Mẹ, đây là cái gì vậy?
Dương Thần đang định đi tắm, nhưng ngửi thấy hương vị này tinh thần liền tỉnh táo lại.
Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần trìu mến, bất đắc dĩ, cười nói:
- Nấu canh gà cho con đó, có cả hạt sen nữa. Muộn như vậy con mới trở về, mẹ liền hâm nóng lại cho con.
Trong lòng Dương Thần cảm thấy vô cùng ấm áp. Thực ra, vì bản thân căn bản là da dày thịt béo, hơn nữa những thứ có thể hưởng thụ được hầu như đều có thể làm được, vì vậy Quách Tuyết Hoa nghĩ cho mình cũng là một việc tốt.
Nhưng Quách Tuyết Hoa vẫn thỉnh thoảng làm chút gì đó ăn, chút gì đó uống, làm điểm tâm, làm bữa ăn khuya cho mình, tuy rằng đơn giản, nhưng cũng chan chứa tình yêu thương ở trong đó.
Bản thân đã sống được hai mươi mấy năm, cũng gần một năm nay mới cảm nhận được điều này. Cho dù cảnh giới có cao như thế nào thì đối với tình cảm của mẹ cũng không có gì có thể nào thay thế được.
Nhận bát canh gà, Dương Thần há miệng húp từng ngụm, hương vị khác so với bình thường, không khỏi hỏi:
- Mẹ, mẹ đã bỏ gì vào trong vậy?
- Cũng không có gì, có một ít hươu nhung, một ít đông trùng hạ thảo, một ít tạp thất tạp bát, để bổ sung dinh dưỡng cho con.
Quách Tuyết Hoa hiền hòa cười nói.
- Con đâu cần bổ dưỡng gì nữa chứ, để giải quyết cơn đói thôi.
Dương Thần biết rằng, những thứ thuốc bổ mà người nhà họ Dương tặng, giống như đông trùng hạ thảo, lộc nhung, mật gấu, sơn sâm, nhất định sẽ không giống như những thứ hàng giả ở trên thị trường.
Những thứ lễ vật quý báu này, người bình thường sẽ dùng rất tiết kiệm, nhưng Quách Tuyết Hoa lại bỏ hết vào trong nồi hấp cách thủy nấu cho Dương Thần ăn, dù sao Dương Thần ăn rất nhiều.
- Đương nhiên cần phải bổ dưỡng rồi, có khỏe mạnh thế nào thì bổ dưỡng vẫn có lợi hơn, hơn nữa mẹ còn muốn con để cho mẹ ôm đứa cháu béo tròn nữa chứ, vì vậy đã đi hỏi lão trung y về những phương thuốc phối hợp tốt cho kiện thận của người đàn ông.
Quách Tuyết Hoa nhỏ giọng nói.
Dương Thần thiếu chút nữa đã phun ra, hóa ra đây là thứ thuốc để giúp nam giới cường tráng hơn, đành cười khổ nói:
- Mẹ, người đàn ông khác có thể cần, nhưng con trai của mẹ thì không cần đâu.
Hơn nữa, chẳng phải con đã nói với mẹ rồi sao. Bây giờ con chưa có cách nào để cho những người phụ nữ của con mang thai được, vì tu vi của con và tố chất thân thể so với các cô ấy mạnh hơn rất nhiều, ăn gì cũng chẳng có tác dụng gì đâu?
- Mẹ biết.
Quách Tuyết Hoa vỗ vai Dương Thần:
- Nhưng Sắc Vi chẳng phải đã đến Hóa Thần Kỳ rồi hay sao? Tốc độ tiến vào cảnh giới của nó nhanh như vậy, không chừng có thể tiếp nhận được của con?
- Sắc Vi?
Dương Thần ngạc nhiên, hóa ra Quách Tuyết Hoa đã có chủ ý, thảo nào càng coi trọng Sắc Vi hơn trước kia. Việc này mà để cho Sắc Vi biết được thì thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Dương Thần thở dài nói:
- Mẹ, mặc dù tiến triển của Sắc Vi rất nhanh, nhưng tu vi con trai của mẹ lại tăng nhanh hơn nhiều, hơn nữa con đã lên đến Độ Kiếp Kỳ, còn tăng cao hơn nữa.
Tiến bộ của Sắc Vi thực sự vẫn không có ảnh hưởng gì lắm, khả năng để cho cô ấy có thể mang thai là rất nhỏ.
- Khả năng không nhiều, nhưng vẫn lớn hơn so với Nhược Khê.
Quách Tuyết Hoa bỗng nhiên liếc mắt, có chút oán giận hừ một tiếng.
Dương Thần ngẩn người ra, không ngờ Quách Tuyết Hoa lại đưa đề tài này lên người Lâm Nhược Khê, dường như còn có nhiều bất mãn với đứa con dâu này.
Dương Thần không khỏi hỏi:
- Mẹ, sao mẹ có thể nói Nhược Khê như vậy. Chuyện tu vi căn bản là do căn cốt và tư chất của mỗi người, không thể muốn là được.
Con cũng không thể vì tốc độ tu luyện của Sắc Vi tăng nhanh mà phá lệ với Sắc Vi được, như vậy là không công bằng với những người khác.
- Hừ, mẹ cũng không muốn thiên vị, nhưng những việc cần làm, thái độ biểu hiện khiến cho mẹ không thể không thiên vị.
Quách Tuyết Hoa dường như đã nhẫn nhịn từ lâu, nói không ngừng:
- Vừa rồi con đứng trước cửa phòng của Nhược Khê, là muốn an ủi nó à?
Dương Thần ngơ ngác gật đầu:
- Mẹ đứng ở bên dưới nhìn thấy hết rồi sao?
- Đương nhiên, thấy bộ dạng lo lắng của con chẳng phải là đi an ủi nó sao? Nhưng nó thì sao chứ? Căn bản là không quan tâm đến phản ứng của con, còn để con đứng ngoài cửa như vậy, cuối cùng lại đóng cửa.
Nếu đã ngủ chung với nhau rồi, sao ở trong cùng một nhà lại mỗi người ngủ một chỗ? Khả năng sinh con thấp, cả ngày lại còn đóng cửa, mẹ nghĩ thay con nên cũng thấy tức giận.
Dựa vào cái gì mà con trai mẹ có nhiều người phụ nữ thích như vậy, chẳng phải vẫn để một người phụ nữ không hiểu chuyện như nó là vợ lớn hay sao?
Nếu đã gả cho gia đình giàu có thì phải hiểu được, những thứ mà nó có được đều là giấc mộng của những người phụ nữ khác, vậy thì cũng phải tỏ chút biết ơn chứ.
Mẹ cũng không hi vọng xa vời rằng con dâu của mình có thể làm chút chuyện vì mình, nhưng nó luôn làm mẹ cảm thấy không biết nó có yêu con trai của mẹ hay không?
Quách Tuyết Hoa càng nói càng kích động, càng nói về sau thì hai mắt bắt đầu rưng rưng, không đành lòng nhìn Dương Thần.
Dương Thần bưng bát canh gà lên, cười ngây ngô:
- Cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ… Nhược Khê, cô ấy chẳng phải tính tình vẫn như vậy sao? Thực ra trong lòng cô ấy rất quan tâm đến con.
Hơn nữa Lam Lam chẳng phải thích ngủ cùng mẹ của nó hay sao? Mẹ con bọn họ ngủ cùng nhau, con cũng không làm sao cả.
Hơn nữa, như vậy cũng không phải là không tốt. Buổi tối thực ra con cũng có thể chạy ra ngoài để ngủ, sẽ không lạnh lùng với những người phụ nữ khác.
Còn về chuyện sinh con… Dù sao vẫn không có cách nào.
- Con còn nói giúp cho nó sao?
Quách Tuyết Hoa mắt hình viên đạn nhìn đứa con trai:
- Nếu Nhược Khê đã là con dâu của Dương gia chúng ta thì đương nhiên nó phải là người sinh con đầu tiên chứ, nếu không thì thực sự lo lắng. Sau này con sẽ giúp mẹ của đứa nhỏ, còn giúp cả vợ? Con không thấy phiền sao?
Còn nữa, mẹ không tin nếu như hôm nay Thiện Ny và Sắc Vi, thậm chí là An Tâm, Minh Ngọc làm vợ của con, nếu bọn họ chưa sinh con mà nhận nuôi trước tiên, thì chẳng phải nói chuyện phòng the có vấn đề rồi còn bị lao lực nữa sao? Việc này mà truyền ra ngoài thì mọi người sẽ tưởng bọn họ kết hôn giả?
- Mẹ.
Dương Thần nghiêm mặt nói:
- Mẹ nói không đúng rồi. Mặc dù Lam Lam là con nuôi, nhưng con thực lòng coi nó là con ruột của con. Nó cũng là đứa con đầu tiên của con và Nhược Khê, bất luận sau này con có bao nhiêu đứa con thì điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi.
Quách Tuyết Hoa bực bội gật đầu:
- Được được rồi, mẹ biết Lam Lam là một đứa trẻ tốt, mẹ cũng rất thích Lam Lam, coi nó là cháu gái của mình.
Nhưng Lam Lam dù sao cũng là con gái, chẳng có huyết thống với Dương gia chúng ta. Ông nội của con đã có thể tỉnh táo sau nhiều năm như vậy, con nhẫn tâm như vậy khiến cho những bậc tiền bối như ông con cứ trông mong mãi mà không có đứa cháu nối dõi sao?
Nhìn Quách Tuyết Hoa sắp khóc, Dương Thần cảm thấy trong lòng như có ong châm, cúi đầu thở dài:
- Con hiểu rồi, mẹ, con đồng ý với mẹ. Con sẽ nghĩ cách để mau chóng nâng cao tu vi của các cô ấy.
Quách Tuyết Hoa nhìn sâu thẳm vào Dương Thần, vỗ vỗ bả vai của Dương Thần:
- Con trai, mẹ biết, trong lòng con thích nhất là Nhược Khê. Mặc dù không rõ tại sao, nhưng con lại thích nhất, mẹ cũng sẽ cố gắng để bao dung với nó.
Nhưng, những người mẹ trên khắp thế gian này đều ích kỷ. Nói cho cùng thì con dâu là người của nhà khác, con trai mới là con của mình. Mẹ thực sự không thể chịu được việc con bị đối xử như vậy ở trước mặt con dâu.
Có lẽ bản thân con không làm sao, nhưng trong lòng người làm mẹ như mẹ, có lúc lại cảm thấy không vui, giống như tim đang rỉ máu…
Rõ ràng là con có bản lĩnh như vậy, rõ ràng sẽ không thiếu những cô gái khác sẽ thích con, dựa vào cái gì mà phải chịu đựng cảnh lạnh lùng như vậy?
- Được rồi, mẹ.
Dương Thần đứng dậy, không muốn tiếp tục nghe nữa, tâm trạng như hồ nước bị ném một tảng đá lớn xuống, cười nói:
- Mẹ đừng nói nữa, con biết mẹ đau lòng.
Sau này con sẽ quan tâm đến việc gần gũi với Nhược Khê hơn. Không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ trước đi, thức muộn quá sẽ có nếp nhăn đấy.
Quách Tuyết Hoa muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Dương Thần đẩy ra khỏi cửa, đành phải từ bỏ.
Đợi sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Dương Thần mới thở phào. Ăn nốt chỗ canh gà còn lại, rồi nằm lên giường, cũng chẳng muốn đi rửa mặt nữa.
Thoạt nhìn, mặc dù bản thân có thể làm tốt được cả hai bên, nhưng mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn không ngừng tăng lên, nên bớt chút thời giờ để nói chút chuyện với Lâm Nhược Khê.