Dương Thần đã phần nào đoán được người phụ nữ này muốn làm gì:
- Nói đi.
- Em muốn giết người…
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Việc này không giống như những lời của một cảnh sát nên nói. Muốn giải quyết việc tư sao?
Thái Nghiên mặt lạnh như tiền, gật đầu, cũng không có biểu hiện vui vẻ gì:
- Từ nhỏ em tưởng…với những kẻ xấu thì phải đem chúng ra công lý, theo trình tự pháp luật, dùng pháp luật để bảo vệ chính nghĩa trong xã hội.
Nhưng đến bây giờ em lại phát hiện ra, ở xã hội này, không phải cái gì cũng có thể dựa vào pháp luật để giải quyết.
Trước kia em không nghĩ như vậy, vì những việc đó không xảy ra bên cạnh em, em còn quá ngây thơ.
- Không phải em ngây thơ, mà là những quy định của pháp luật không đủ sức răn đe, ít nhất là việc này, nó đã thua bởi đồng tiền, thua bởi quyền lực, và còn thua bởi dục vọng của con người.
Thái Nghiên im lặng một hồi, nói:
- Chúng ta đi đến nhà của tên Lôi Chính Phúc thôi. Em muốn tận tay thay Tiếu Dã…báo thù.
Dương Thần đương nhiên không cảm thấy kỳ lạ, chỉ cần Lôi Chính Phúc chết thì có thể khiến Thái Nghiên vui vẻ một chút, cho dù có giết cả nhà gã thì Dương Thần cũng không ý kiến gì.
Do căn nhà cao cấp của Lôi Chính Phúc ở thị trấn Lộc Sơn, nên Thái Nghiên sớm đã điều tra ra, sau khi hai người rời bệnh viện liền lập tức lên đường.
Trên đường đi, Thái Nghiên nhận được một cuộc gọi từ Cục cảnh sát. Sau khi nghe xong, không nói nửa câu liền cúp máy xuống.
Dương Thần nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thái Nghiên, không khỏi cười nói:
- Là cậu gì đó của tên Trương Quốc Bình gọi điện đến phải không?
- Ừ.
Thái Nghiên vừa lái xe vừa nói:
- Tên Chu Chí Đông ỷ vào việc mình là Giám đốc Sở công an, thông qua quan hệ cho vợ của lão vào làm trong ngân hàng Nông nghiệp Trung Hải, mỗi năm đều tham ô rất nhiều, em sớm đã không coi trọng ông ta rồi.
- Vậy thì đừng quan tâm đến ông ta nữa, sao ông ta dám làm gì em chứ, nếu không anh sẽ đi lấy mạng ông ta.
Dương Thần thoải mái cười nói.
Thái Nghiên đưa ánh mắt nhìn người đàn ông ở bên, cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười:
- Cuối cùng em cũng có thể hiểu, tại sao anh có thể trải qua được những nỗi đau mà người thường không thể nào chịu đựng được, mà vẫn có thể vui vẻ. Anh có thể làm đơn giản hóa sự việc, có thể giết những kẻ ngứa mắt, đúng không?
- Đừng nói quá lên như vậy chứ, giết người cũng không phải là ai anh cũng giết. Anh giết người, người khác không làm gì được anh, vậy mới là sự khác nhau về bản chất.
- Cho nên nói, em đang ở cùng với một người đàn ông tốt.
Thái Nghiên cũng bỡn cợt theo.
- Em mới biết à.
Dương Thần cười cười.
Hai người cứ nói chuyện phiếm với nhau, cuối cùng cũng hóa giải được bầu không khí trầm trọng, một lúc đã đến nơi Lôi Chính Phúc ở.
Nhà ở Lôi Chính Phúc là căn nhà mà gã đã dùng tiền của mình để xây dựng, ước chừng xây một ngôi nhà với 5 tầng, rộng khoảng mấy trăm mét vuông. Mặc dù bên ngoài không đẹp lắm, nhưng thực sự căn nhà tốn rất nhiều tiền.
Hai mẫu đất đều thuộc Lôi gia, vườn hoa bên ngoài và bãi đỗ xe trông cũng rất xa xỉ.
Bình thường Lôi Chính Phúc làm không ít chuyện ác, trong nhà đương nhiên sẽ không chỉ có người nhà, mà còn có một đám thuộc hạ trông vô cùng hung tợn trực ở đó 24/24 giờ.
Vừa mới nhìn thấy xe cảnh sát của Thái Nghiên đi vào bãi đỗ xe, thì hai mươi mấy tên vệ sĩ nhìn hung hãn đổ ra, thậm chí còn có hai con chó săn lớn, hoàn toàn không có ý định nghênh đón.
Dương Thần và Thái Nghiên xuống xe, lập tức đi đến hướng cửa lớn.
Lúc này, em trai của Lôi Chính Phúc đã từng nhìn thấy trước kia-Lôi Hoành đã dẫn theo mấy tên thuộc hạ đi theo.
Nhìn thấy Dương Thần và Thái Nghiên, hơi sững sờ, Lôi Hoành cười gằn nói:
- Tôi tưởng là ai chứ, sao lại nhìn quen đến vậy. Đây chẳng phải là bạn gái của Chủ nhiệm Tiếu-Tiểu Nghiên hay sao? Sao hôm nay lại ăn mặc như thế này?
- Còn giả bộ cái gì nữa chứ, chẳng phải các người đã sớm điều tra ra tôi là cảnh sát rồi hay sao?
Thái Nghiên cười lạnh.
- Lời này tôi không hiểu, Tiểu Nghiên à, cô là cảnh sát à? Tôi nhìn thấy cô mặc đồ cảnh sát thì mới biết. Sao có thể nói là sớm điều tra ra rồi chứ?
- Đừng nói nhảm nữa, Lôi Chính Phúc ở đâu?
Thái Nghiên chất vấn.
Lôi Hoành đưa hai tay ra trước ngực, đắc ý nói:
- Cô cảnh sát này, tự tiện xông vào nhà dân thì phải có lệnh kiểm soát. Anh trai tôi ở đâu thì liên quan gì đến cô.
- Ngươi...
Dương Thần thấy Thái Nghiên tức giận, vội vàng ngăn người phụ nữ này lại, nói:
- Anh nói này Nghiên Nghiên, em vẫn còn chưa hiểu sao. Em còn muốn nói mấy lời vô nghĩa với bọn họ đến khi nào chứ?
- Vậy thì làm sao đây. Em muốn giết tên Lôi Chính Phúc kia.
Thái Nghiên khó hiểu, nói.
- Lôi Chính Phúc phải chết, những kẻ bên cạnh Lôi Chính Phúc cũng đừng hòng sống sót.
Dương Thần cười nói.
- A...
Thái Nghiên muốn nói gì đó, nhưng Dương Thần đã ra tay trước.
Chỉ thấy bóng dáng Dương Thần vụt qua, thoắt cái đã ở trước mặt Lôi Hoành.
Lôi Hoành chưa kịp phản ứng gì thì cổ của tên này đã bị Dương Thần túm được.
Toàn bộ thân thể của Lôi Hoành bị Dương Thần nhấc bổng lên, bị bóp cổ đến tắt thở.
Dương Thần không nói nhiều, vung thân thể của Lôi Hoành đi, ném về phía bậc thang, rơi xuống từ độ cao khoảng chừng 20, 30m.
Một đám khác nhìn thấy như vậy, không dám tin, trong nháy mắt, Lôi gia của bọn họ đã bỏ mạng.
Dương Thần vẫy tay về phía Thái Nghiên ở phía sau, ra hiệu cho Thái Nghiên đuổi theo.
Đám thuộc hạ kia không dám lại gần phía trước, đối với Dương Thần xuất quỷ nhập thần như vậy, bọn họ sợ tới mức sắp tè ra quần.
Dương Thần cũng không có hứng thú giết lũ rác rưởi này, dẫn Thái Nghiên đi vào trong, qua con đường ở vườn hoa đến trước cửa chính của tòa nhà.
Lôi Chính Phúc quả nhiên ở nhà, nhìn thấy em trai mình bị quăng vào cửa như vậy, gã khó thể điềm tĩnh, dẫn người xông ra ngoài.
Nhưng, còn có một kẻ khác đi ra cùng với Lôi Chính Phúc, khiến cho Dương Thần “a” một tiếng.
Người bên cạnh Lôi Chính Phúc là một người đàn ông vẻ mặt hoảng sợ, không ngờ là Vương An, con cháu nhà họ Vương mà hắn đã gặp ở nhà trẻ.
Dương Thần còn tưởng tên này đã về Sơn Tây, nhưng không ngờ lại chạm mặt ở đây.
Vương An nhìn thấy Dương Thần, vẻ mặt sầm lại, sợ tới mức định quay người bỏ chạy, nhưng lại không dám chạy thẳng, vẻ mặt đầy sự kinh hãi.
- A Hoành!
Lôi Chính Phúc phát hiện ra người em của mình đã tắt thở, cổ bị bẻ nát, nhất thời rống lên một tiếng.
Ôm lấy thi thể của Lôi Hoành, Lôi Chính Phúc vẻ mặt hung ác nói:
- Các người... Các người dám giết em trai tao?
- Sao này? Tiếu Dã phải chết thì em trai mày không phải chết ư?
Dương Thần cười châm chọc.
Lôi Chính Phúc nhìn Dương Thần:
- Tên đó gieo gió sẽ phải gặp bão... Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, dám liên kết với cảnh sát để lừa gạt tao...
Hừ, cũng không cần nói nhiều với mấy người, các người dám giết em trai tao thì tao cũng sẽ không sợ các người. Tao phải giết bọn chúng mày, còn ngây ra đó làm gì, xông lên.
Lôi Chính Phúc lớn tiếng ra lệnh, toàn bộ hai mươi, ba mươi tên thuộc hạ từ trong nhà xông ra, nhiều người như vậy liệu có giết được đôi nam nữ này.
Dương Thần cũng không cần ra tay, nhìn Thái Nghiên ở bên, những tên này giao cho Thái Nghiên xử lý là thích hợp.
Thái Nghiên đang tức giận đến tột độ, xông lên, giải quyết đám thuộc hạ.
Vốn tốt nghiệp ở trường huấn luyện đặc chủng, bây giờ lại có chân khí Hậu Thiên Đỉnh Phong, Thái Nghiên đánh dẹp được lũ này cũng chỉ trong vài phút.
Đám người này liên tục khua chân múa tay, một gã đàn ông ngây người nên bị đánh cho nước mắt nước mũi ròng ròng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỉ là Thái Nghiên, chứ không phải Dương Thần, chưa có tên nào phải chết, nhiều nhất cũng chỉ đánh cho tàn phế một chân.
Lôi Chính Phúc thấy đám thuộc hạ lần lượt ngã xuống, cuối cùng cũng ý thức được tình hình bất ổn, bất chấp việc Lôi Hoành đã chết, kéo Vương An ở bên cạnh bỏ chạy.
Nhưng Dương Thần đâu thể cho bọn chúng cơ hội chạy thoát, thoát một cái đã ngăn bọn chúng lại, giơ chân ra đá một nhát khiến chân của hai gã này bị gãy.
Vương An đau đớn kêu lên xin tha thứ, nhưng Dương Thần giơ chân lên đạp vào đầu y:
- Cái tên như người, chẳng phải đã về Sơn Tây rồi sao, tại sao còn ở đây?
- Tôi... Tôi có chút việc cùng làm ăn với ông chủ Lôi... Phải bàn bạc xong mới về Sơn Tây được... Đại thiếu gia Dương xin tha mạng.
Vương An gào khóc.
Dương Thần híp híp mắt, không tin lắn, nhìn về phía Lôi Chính Phúc, nói:
- Những gì tên này nói là sự thật sao?
Lôi Chính Phúc có chút do dự, nhưng vẫn run rẩy gật đầu.
Dương Thần cười tà nói:
- Nếu mày nói cho tao biết sự thật thì tao có thể đồng ý chỉ giết một mình tên kia, tao sẽ không giết mày.
- Sự thật?
Lôi Chính Phúc mừng như điên.
Còn Vương An thì hô to:
- Lão Lôi! Anh không thể như vậy! Anh không thể đối xử với tôi như vậy được.
Lôi Chính Phúc cũng không thèm quan tâm, vội vàng nói:
- Tôi và Vương An có ý định làm ăn trong việc khai thác khoáng sản, nhưng lần này anh ta muốn tôi phái người giúp anh ta bắt cóc một cô bé, nhưng vẫn chưa làm được...
Dương Thần lộ ra sát khí, cười lạnh nói:
- Quả nhiên là như vậy, tao đã nói, kẻ thù không ngờ lại có ý định đánh vào con gái của tao... Sao nào, Vương gia các người muốn dùng con gái của tao để gây sức ép với tao ư? Còn nữa, một mình mày muốn làm như vậy?
Vương An mất hết can đảm, bất lực nói:
- Là một mình tôi... Gia tộc đã không cần tôi rồi, nên tôi liều một phen... Đại thiếu gia Dương, tôi biết tôi không sống được, cầu xin cậu đừng giết con trai tôi, tôi cầu xin cậu...
Dương Thần không để cho Vương An kịp nói tiếp, đạp vỡ sọ tên này chỉ bằng một phát đá.
Dám động đến con gái mình, Dương Thần căn bản không có hứng thú nghe y cầu xin.
Nhưng Dương Thần tin rằng, việc này nhất định là do Vương An một mình làm nên mới như vậy. Vương gia đã bị Dương gia và Ninh gia liên kết với nhau để gây áp lực, sẽ không ngây thơ tưởng rằng bắt được con gái của hắn thì có thể sống tiếp được.
Lôi Chính Phúc cảm thấy buồn nôn, chỉ vì Dương Thần đã giẫm vỡ sọ của tên kia, thật sự ghê tởm, máu và óc pha lẫn lộn vào với nhau.
- Đại gia... Tôi...tôi có thể đi được chưa...
Lôi Chính Phúc cầu khẩn nói.
Dương Thần cười cười, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thái Nghiên, nói:
- Khó có thể được, tao nói rồi. Tao không giết mày không có nghĩa là người phụ nữ của tao sẽ không giết mày.
- Ngươi... Ngươi đùa với tao à.
Lôi Chính Phúc sắc mặt xanh mét lại, oán giận, sợ hãi đến cực độ, làm cho gã hận một nỗi không thể cắn lưỡi tự sát, trời đất như quay cuồng.