Khi Dương Thần lái xe đến Nhất Trung Trung Hải, vẫn còn sớm so với thời gian hẹn với Đường Đường, Dương Thần thong thả bước xuống xe, rồi lặng lẽ hút điếu thuốc, tiện thể nghĩ ngợi vu vơ.
Không ít giáo viên học sinh qua lại nhìn thấy một người đàn ông đứng bên chiếc BMW, ngậm thuốc lá đợi ai đó, hình dáng như đang có suy nghĩ gì, làm liên tưởng đến chuyện kiểu “ bao nuôi”.
Dương Thần đối với chuyện này cũng không hiểu lắm, thấy nhiều người nhìn nhìn mình, còn cho rằng hôm nay hắn ăn mặc rất đẹp trai phong độ, làm cho khí tiết Vương Bá tự phát ra ngoài.
Khi Dương Thần hút hết điếu đầu tiên, định rút thêm thì từ cổng trường một hình dáng yểu điệu đi ra, ăn mặc mát mẻ, mặc chiếc áo carô màu trắng xanh buộc ngang eo, phía dưới là chiếc quần jean lửng màu nhạt bó sát người, hiện lên những đường cong đầy đặn, dễ dàng nhìn thấy hai cẳng chân trắng ngần.
- Tinh Tinh!
Dương Thần gọi cô gái. Hắn vốn đã nghĩ trước là nên vào trường đi xem một chút không, không ngờ Lý Tinh Tinh đúng lúc đi ra.
Lúc trước nhìn thấy cả nhà lão Lý và Tưởng Thạc cùng ăn cơm ở hiệu ăn, đã cảm thấy Lý Tinh Tinh có chút buồn bực, nhưng dù sao vợ chồng lão Lý ở đây, bản thân hắn cũng khó nói, huống hồ Lý Tinh Tinh rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn.
Mấy hôm nay vì có chuyện bận, cũng sơ ý quên chủ động liên lạc với Lý Tinh Tinh, có lẽ bản thân hắn cũng không quen với việc chủ động liên lạc với các cô gái, cho nên chưa làm rõ không ít nghi ngờ.
Lý Tinh Tinh không ngờ gặp được Dương Thần, trong mắt lộ ra niềm vui bất ngờ, đi lên phía trước mong được hỏi han:
- Anh Dương sao lại ở đây? Là chờ em sao?
Nhìn dáng vẻ tràn đầy hy vọng của cô gái, Dương Thần cảm thấy bản thân rất tàn nhẫn nhưng vẫn thành thật nói:
- À… Tôi đang đợi một người, là học sinh trường này, hẹn đi chơi trò chơi.
- Há…
Lý Tinh Tinh cúi đầu thất vọng, sau đó đứng lặng tại chỗ không nói lời nào.
Dương Thần khó xử cười cười:
- Chính là một con bé con, tôi cũng rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, mới cùng nhau đi chơi trò chơi, thực ra cũng không phải quen thuộc với nó lắm.
Lý Tinh Tinh cười đáp một cách miễn cưỡng:
- Anh Dương như thế này có phải làm hư học trò trường chúng tôi không, làm giáo viên như tôi thì có nên đuổi anh đi không?
- Nó chủ động, tôi bị động thôi.
Dương Thần thanh minh.
- Là con trai hay con gái?
Lý Tinh Tinh lại nhỏ nhẹ hỏi.
- Con gái, chính là một nhóc ranh.
Dương Thần không giấu giếm.
Lý Tinh Tinh trong mắt dâng lên chút oán hận:
- Anh Dương như vậy là không đúng, anh đã kết hôn rồi, không nên trêu đùa quá nhiều cô gái nữa, hơn nữa cô bé này còn là học sinh cấp ba, đường đời sau này còn rất dài, cần cố gắng học hành mới được, anh như vậy e rằng sẽ làm lỡ cô bé đấy.
- Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là bạn bè bình thường, nó nói hôm nay không cần lên lớp, mới ra ngoài đi chơi trò chơi với tôi, tôi sẽ không làm mất cơ hội học tập của lớp trẻ đâu, cô giáo Lý yên tâm.
Dương Thần cười ngượng ngịu nói.
Lý Tinh Tinh gật gật đầu, lại bắt đầu trầm mặc không nói gì, nhưng bất kì ai cũng nhìn ra gương mặt nhỏ nhắn đó đang cố nén vẻ tủi thân.
Dương Thần thở dài hỏi:
- Lần trước ở hiệu ăn nhìn thấy cả nhà cô với kẻ họ Tưởng kia ăn cơm, là bàn chuyện của cô với anh ta à?
Lý Tinh Tinh khẽ cắn môi:
- Ừ… Ba mẹ tôi muốn tôi và tổ trưởng Tưởng chính thức qua lại, anh ta vẫn đang theo đuổi tôi…Tôi không biết nên làm thế nào.
- Cô thích anh ta không?
Dương Thần hỏi.
- Tôi… Tôi không biết…
Lý Tinh Tinh khẽ lắc đầu:
- Tôi không ghét tổ trưởng Tưởng, dù có lúc anh ta làm việc có chút lỗ mãng, nhưng tôi cảm thấy anh ta không phải là người xấu, hơn nữa lại đối với tôi rất tốt, ba mẹ đã vất vả cả đời rồi, tôi muốn để họ sống thật tốt những ngày còn lại, tôi không đành lòng từ chối… cho nên tôi vẫn đang suy nghĩ.
- Mẹ cô hẳn là nói với cô, không nên giao thiệp với tôi nữa.
Dương Thần cười hỏi.
Lý Tinh Tinh ngạc nhiên ngẩng đầu lên:
- Làm sao anh biết?
- Bởi vì cô là một người không biết nói dối, hôm đó tôi thấy cô đổi sắc mặt, chính là cứng rắn không muốn nói chuyện với tôi, cho nên tôi liền đoán rằng nhất định cô có tâm sự gì đó.
Lý Tinh Tinh buồn bã nói:
- Biết tôi có tâm sự… Cũng không thèm chủ động gọi điện hỏi thăm… Tôi tưởng là anh Dương giận tôi, định từ đó về sau không thèm để ý tới tôi nữa…
Câu nói dịu dàng này khiến cho Dương Thần cảm thấy vô cùng áy náy, hắn có vẻ như hoàn toàn không đủ quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh, có lẽ chủ nghĩa đại nam tử quấy phá, cảm thấy có vài chuyện không cần quá mức so đo, rất ít bận tâm đến cảm nhận nhỏ nhặt của phụ nữ, không ngờ hắn bớt đi một cuộc điện thoại, Lý Tinh Tinh ngược lại vẫn để ý.
- Thực ra chuyện cũng không xấu, có lẽ là tôi vẫn chưa quen, đợi ngày nào đó có lẽ tôi thực sự thích tổ trưởng Tưởng cũng nói không chừng…
Lý Tinh Tinh nói:
- Suy cho cùng tình cảm của con người luôn có thể từ từ gây dựng, tôi cuối cùng cũng không thể ôm mãi cuộc sống ảo tưởng không có thực, tôi rốt cuộc cần có cuộc sống của riêng mình.
Dương Thần ngẩn người, không ngờ Lý Tinh Tinh đột nhiên nói ra những lời như vậy, nếu đã như thế, hắn cũng không thể nói thêm gì nữa, nói cho cùng đường đời của mỗi người vẫn là do tự bản thân cô ấy lựa chọn mới phải, mặc dù cảm thấy Tưởng Thạc đó không đáng tin, có chút thẹn thùng, cũng không thể nói tràn cung mây được, an ủi nói:
- Mới làm giáo viên một thời gian mà ăn nói đã khác rồi, nhưng dù sao cũng cảm thấy mừng cho cô.
Lý Tinh Tinh lườm hắn trêu ghẹo:
- Không nghĩ như vậy, tôi cứ không thấy anh là khóc nhè?
Nhìn gương mặt thanh tú của cô gái dưới ánh mặt trời trơn bóng lên, Dương Thần muốn giơ tay kéo giãn khuôn mặt cô, nhưng lập tức thấy không nên, dù sao thực ra người ta cũng không là gì của mình, cứ hành động kiểu thân mật như thế, lại cứ đưa ra giải thích, chính hắn quả thực không thể nào nói nổi, chỉ đành nhét tay vào túi quần.
Không khí giữa hai người gượng gạo khác thường, cho dù là người xa lạ lần đầu gặp nhau cũng không có vẻ khó mở lời như thế.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy ngắn màu đen, áo khoác màu vàng sáng chạy ra trước cổng, sau khi nhìn thấy Dương Thần, vui vẻ vẫy tay la to ——
- Chú đang nói chuyện với ai vậy?
Vẫn là Đường Đường sức trẻ dạt dào dường như vô cùng vui vẻ, suýt nữa nhảy tới trước mặt Dương Thần, nhưng khi nhìn thấy Lý Tinh Tinh bên cạnh Dương Thần, đôi môi đỏ tươi của Đường Đường liền thành chữ O, giống y như dáng vẻ của con thỏ đang sợ hãi.
- Cô…Cô Lý... Làm sao cô lại ở đây ạ…Hề hề…
Đường Đường nhe răng cười ngượng ngịu.
Lý Tinh Tinh dáng vẻ hiểu rõ, cười mỉm đáp:
- Thì ra học trò mà anh Dương đợi là Đường Đường, thật là khéo.
Dương Thần ngớ ra một lúc, mới bừng tỉnh lại:
- Cô bé này là học trò của cô?
- Tôi là giáo viên chủ nhiệm của nó.
Lý Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào Đường Đường suy nghĩ, lộ chút uy nghiêm của cô giáo:
- Đường Đường, cô đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em đã học cấp ba rồi, cần nỗ lực học tập, không được luôn nghĩ tới chơi trò chơi, còn như vậy, cô gọi điện báo cho mẹ em biết.
- Ấy chết…
Đường Đường ôm lấy một cánh tay Lý Tinh Tinh, vừa lay vừa nũng nịu nói:
- Cô Lý, phần thi máy tính hôm nay em đã làm xong rồi, mới tùy ý đi chơi với chú, em bảo đảm sẽ không ham chơi, bài tập sẽ giao nộp đúng hạn, hơn nữa kiểm tra tháng trước chẳng phải top mười lớp sao, chắc chắn lên trọng điểm rồi, không cần lo lắng đâu, cô cứ đem mẹ ra ép, quá tàn nhẫn với em rồi.
- Thắng không kiêu, bại không nản, sao em có thể kiêu ngạo như vậy.
Lý Tinh Tinh nghiêm túc giáo huấn.
Đường Đường giơ hai tay lên ra dạng đầu hàng:
- Cô Lý, Lý đại mỹ nhân, xin cô thương xót mà tha cho em, em đã hẹn với chú rồi, hơn nữa cô Lý với chú có quen biết, nể mặt chú mà tha cho em lần này…
Vừa nói Đường Đường vừa đẩy Dương Thần, ra hiệu cho hắn nói.
Dương Thần nhíu nhíu mày, thầm nghĩ cô bé này quả nhiên che giấu chút chuyện, nhưng cũng đành phối hợp nói:
- Tinh Tinh, tôi thấy chuyện này cho qua đi, nới lỏng phù hợp cũng được rồi, tôi sẽ giám sát nó, không cho nó chơi quá mức đâu.
Lý Tinh Tinh không đành bác bỏ Dương Thần, chỉ có thể gật đầu nói:
- Thế thì tốt, Đường Đường nhưng em phải về nhà đúng giờ, không được để mẹ lo lắng.
- Vâng ạ.
Đường Đường cười hì hì đáp:
- Em đảm bảo sẽ không làm cô và mẹ thất vọng, như thế được rồi.
Lý Tinh Tinh cười mắng một câu:
- Quỷ tinh ranh.
Liền không nói thêm gì nữa.
Đường Đường giống như phạm nhân chạy trốn, túm lấy Dương Thần liền lập tức chui vào trong xe, như sợ Lý Tinh Tinh đổi ý, bắt cô quay lại trường học.
Dương Thần gượng cười chào Lý Tinh Tinh, liền ngồi vào xe.
Mãi đến khi xe chạy dần dần xa khuất sau góc đường, Lý Tinh Tinh im lặng tiễn hai người rời đi mới than thầm một tiếng, chậm rãi xoay người, hình dáng một mình bước đi mang chút vẻ tiêu điều.
Cùng lúc đó, Đường Đường ngồi trong xe vỗ ngực:
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, chú cũng thật là, làm sao lại quen cô Lý đúng lúc vậy chứ? Làm cháu sợ muốn chết.
- Chú là bạn với bố cô Lý.
Dương Thần giải thích.
- Là thật ạ?
Đường Đường có vẻ không tin nói:
- Nhưng sao cháu thấy cô Lý nhìn chằm chằm vào chú y như phụ nữ oán hận vậy, chú không làm chuyện gì có lỗi với cô Lý chứ?
- Có sao?
Dương Thần thực không chú ý trong ánh mắt Lý Tinh Tinh có ý oán hận sâu sắc như vậy, cười gượng nói:
- Làm sao có thể, chú là người đã kết hôn rồi mà.
Đường Đường bĩu môi đáp:
- Chú đừng có giả bộ nữa, đàn ông từng này tuổi như chú vụng trộm cũng quá nhiều rồi, mẹ cháu đã nói với cháu, đàn ông không mấy ai tốt đẹp, nhất là ở thành phố, đều là thứ mặt người dạ thú.
- Này, đừng có phỉ báng chú, chú không phải là loại người đó.
Dương Thần vẻ mặt ngay thẳng nói, trong lòng lẩm nhẩm một câu, đây đều là vì tốt cho con…
Đường Đường cười khanh khách nói:
- Chú vội cái gì, cháu lại chưa nói chú, nhưng nói thật, nếu chú thật giữ được cô Lý trong tay thì cũng tốt, đến lúc đó cháu khỏi phải hốt hoảng lo sợ như thế này nữa, chú không biết chứ, từ khi cô Lý làm giáo viên chủ nhiệm lớp cháu, cháu bị quản lý gắt gao, cô Lý còn thường xuyên liên lạc với mẹ cháu nữa, như thế chịu có nổi không.
Dương Thần không ngờ Lý Tinh Tinh thật có cách làm giáo viên như vậy, vấn đề quản lí chặt cô gái có thể nhìn một phần đã đoán được toàn bộ sự việc, cười nói Đường Đường:
- Cháu đừng oán trách nữa, nói trước đi đâu đây?
Đường Đường bĩu môi, trên má lộ ra một lúm đồng tiền xinh xắn:
- Trung tâm thi đấu thể thao điện tử Trung Hải.