Nhìn thấy đám người Lâm Nhược Khê cùng với Quách Tuyết Hoa bắt đầu chơi mạt chược, Dương Thần cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn tốt hơn so với không khí ngượng ngùng trước kia.
Tiêu Chỉ Tình và Lưu Minh Ngọc không chơi, mà cùng với vú Vương nói chuyện. Vú Vương rất yêu quý đứa con gái của mình, mặc dù gặp nhau trên cùng một mảnh đất, nhưng vẫn có chuyện chưa nói hết.
Nhìn thấy đám phụ nữ, già trẻ trong nhà vui vẻ hòa thuận, Dương Thần cũng phát hiện ra, đã là lúc ra ngoài để tham dự buổi tụ họp đêm.
Sau khi từ biệt vú Vương và Quách Tuyết Hoa, Dương Thần lái xe đi về hướng KTV Melody của trung tâm thành phố.
Nói là KTV, nhưng sự thực cũng không kém gì so với những hộp đêm xa hoa. Bốn vệ sĩ mặc áo đen khiến cho không ít những người bình thường phải chùn bước.
Dương Thần dừng xe lại, bước vào bên trong, Triệu Đằng đã đứng chờ sẵn ở đó.
- Giám đốc Dương, mọi người đang chờ anh, người của tổ kịch và người của bộ phận chúng tôi đều đã đến rồi.
Triệu Đằng vẻ mặt tỏa sáng, anh ta vô cùng hứng thú với những buổi tụ họp vui vẻ kiểu này.
- Phấn khởi đến như vậy sao?
Dương Thần cười nói.
Triệu Đằng vui vẻ nói:
- Giám đốc Dương, anh không biết chứ, ở những địa điểm như thế này, một bình Remy Martin đắt gấp 4 lần so với bên ngoài, bằng tiền lương của chúng ta vậy, nếu như không phải công ty bỏ ra thì cũng không dám đến những nơi này để tiêu sài.
Dương Thần không hiểu nhiều lắm về thị trường này, đi với Triệu Đằng trên hành lang dài, trên hành lang này có không ít khách ăn mặc quần áo chỉnh tề, giơ tay lên là lộ ra khí chất thuộc tầng lớp thượng lưu hoặc con nhà giàu.
Mà trên mỗi cánh cửa đều dùng những hoa văn cổ được trạm khắc bằng ngọc thạch, trải thảm lông Trung Đông mềm mại, dẫm chân lên là không nghe thấy tiếng động.
Ngọn đèn mờ ảo, nhưng ánh sáng mờ ảo như vậy vừa hay khiến cho một số người có thể làm một số chuyện nhỏ mà không e ngại gì.
Cô phục vụ đi tới đi lui, mặc bộ sườn xám, trang điểm xinh đẹp, thậm chí trông quyến rũ một cách khác thường.
Đi đến một gian phòng tên là “Lạc Hà Cô Vụ”, đẩy cửa vào, bên trong là một không gian vô cùng rộng rãi.
Dưới ánh sáng của ngọn đen, trên chiếc sô pha màu đỏ trông lóa mắt đã có ít nhất 20 người đang ngồi ở đó uống rượu, nói chuyện phiếm.
Mà một người đàn ông trung niên đang cầm một chiếc micro, hát một cách hưng phấn một bài hát mà Dương Thần đã nghe rất nhiều, nhưng lại không biết là bài gì, hiệu quả của âm thanh thật chói tai.
Mọi người thấy Dương Thần bước vào thì đều đứng lên, trong đó bao gồm cả đạo diễn mà hắn chưa từng gặp-Dư Thạc, đương nhiên còn có Tuệ Lâm.
Tuệ Lâm vì khiêm tốn hết mức có thể, mặc một chiếc áo khoác màu đen, mái tóc mềm mại, trang điểm nhẹ, nhưng lại làm lòng người thấy say mê.
Dương Thần bước lên bắt tay mọi người. Trên thực tế, những nhân viên trong công ty này, Dương Thần cũng không thể nào quen thuộc hết được, không thể nhớ được tên họ, chỉ gặp là cười. Giả bộ kiểu quen thuộc này, Dương Thần rất giỏi.
Nói chuyện xã giao với đạo diễn Dư Thạc một lúc, hắn liền mời rượu mấy nhân viên trong tổ kịch.
Đợi ngồi đến bên cạnh Tuệ Lâm, Dương Thần nhìn cô từ trên xuống dưới, thân thiết hỏi han:
- Vất vả cho em rồi, sau này không phải chịu uất ức nữa chứ?
Tuệ Lâm nhẹ nhàng gật đầu:
- Mọi người rất tốt với em, nhưng đóng phim cũng rất khó, em cảm thấy sau này em hát thì tốt hơn.
- Ha ha, vậy phải xem phòng bán vé như thế nào. Nếu như vé bán không chạy thì em muốn đóng phim, anh cũng không để em đóng. Nếu như vé bán chạy thì em đã làm tốt hơn chị của em rồi, nên đóng thêm mấy bộ nữa.
Dương Thần trêu đùa.
Tuệ Lâm hừ nhẹ một tiếng nói:
- Chị sẽ không muốn em giúp chị ấy kiếm tiền. Chị ấy làm kinh doanh không phải để kiếm tiền, nếu như em không muốn đóng phim nữa thì chị ấy nhất định sẽ đồng ý.
- Xem em đắc ý chưa kìa.
Dương Thần cười nói:
- Lần này làm xong việc, sau đó em nên nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng đã bận rộn gần một năm rồi.
Tuệ Lâm lắc đầu:
- Còn chưa thể nghỉ ngơi được. Sắp sang năm mới rồi, tổ kịch Xuân Vãn đã liên lạc với em nhiều lần, muốn em biểu diễn một tiết mục, đoàn của em đều nói phải đi, em cũng muốn thử một lần.
- Xuân Vãn mà em còn muốn đi nữa sao?
Dương Thần cũng đã xem không ít những báo cáo có liên quan đến Xuân Vãn, chau mày nói:
- Công việc đó không xứng đáng với những gì em bỏ ra đâu. Nghe nói những tiết mục hay đều sẽ bị tổ thẩm tra sửa chữa hoàn toàn rồi. Em cũng không thiếu sự nổi tiếng, thì cần gì chứ.
- Em hát thì có thể có gì đáng sửa chứ.
Tuệ Lâm nói:
- Em cũng muốn đi biểu diễn ở một sân khấu lớn, để cho những fan của em được vui vẻ, còn nữa, em muốn chứng minh cho bà nội em xem.
Nhìn bộ dạng tự tin của Tuệ Lâm, Dương Thần dần dần ý thức được, cô gái này đã chính thức tự mình trở thành một ngôi sao lớn rồi. Cô ấy bắt đầu có những mục tiêu và theo đuổi của riêng mình, có những chủ kiến riêng.
Tuệ Lâm như vậy, càng ngày càng khó che giấu được ánh hào quang làm cô ấy hoa mắt.
Đợi các anh em hô hét xong một bài, mọi người đều vỗ tay mời Tuệ Lâm lên hát.
Tuệ Lâm cũng không tự cao tự đại, cho mọi người lựa chọn một bài có tiết tấu nhanh, dùng giọng hát đầy kỹ xảo của cô để thể hiện ca khúc, trông cô rất phong tình.
Đạo diễn Dư Thạc đang ngây ngất vỗ vỗ tay, nói:
- Tôi nghe người ta nói, ca sĩ chân chính, bất luận là hát bài gì, cũng đều có thể khiến bài hát đó để lại một dấu ấn trong lòng ai đó. Kỹ thuật hát của cô Tuệ Lâm, ứng dụng tình cảm của cô chắc hẳn đã là một ca sỹ chân chính rồi.
Mấy người ở tổ kịch và công ty vỗ tay không ngừng, trong khi đang chúc rượu thì cửa của căn phòng đột nhiên bị mở ra.
Một gã thanh niên trai tráng mặc một chiếc áo trắng bó sát người, mặt chữ điền, tóc ngắn xông vào cửa, ở phía sau còn dẫn theo vài gã đàn ông dáng vẻ lưu manh, một nhân viên phục vụ đang khuyên giải gì đó thì bị mấy người kia hất sang một bên.
Gã thanh niên trai tráng đeo dây chuyền bạc kia quét mắt quanh phòng một lượt, vừa nhìn thấy Tuệ Lâm, liền mừng rỡ:
- Quả nhiên là ngôi sao lớn Tuệ Lâm. Ha ha, hôm nay thật không uổng công.
Một nhân viên phục vụ nam đang vuốt tóc nói:
- Lôi gia, cô Tuệ Lâm là khách quý, xin cậu đừng quấy rầy họ.
Gã thanh niên họ Lôi kia bất mãn nhìn người phục vụ một lượt:
- Khách quý? Khách quý cái con khỉ ý. Tao nói cô ấy là ngôi sao thì cô ấy sẽ là ngôi sao, tao nói cô ấy là cô bé thì cô ấy sẽ là cô bé.
Lúc này Triệu Đằng đứng lên, phẫn nộ nói:
- Nhân viên phục vụ. Những người này là ai? Ở đây sao có thể để các người cho người vào làm loạn được.
Thời gian và địa điểm hôm nay là do Triệu Đằng sắp xếp, đột nhiên xuất hiện đám người gây sự kia, Triệu Đằng đương nhiên cảm thấy cực kỳ mất mặt.
- Này…
Người nhân viên phục vụ lúng túng nói:
- Xin anh bớt tức giận, thuộc hạ của Lôi gia vừa rồi không cẩn thận đã nhìn thấy cô Tuệ Lâm, nên Lôi gia đã tìm tới đây.
- Ta tên là Lôi Hoành, các người không biết, cũng không có quan hệ gì. Cha ta thích nghe giọng hát của tiểu thư Tuệ Lâm đây. Hôm nay đã bắt gặp rồi, cô Tuệ Lâm hãy cùng ta đến phòng riêng của chúng ta một chút.
Lôi Hoành vung tay lên nói.
Tuệ Lâm nhăn mày, cô ấy là nhân vật của công chúng, bây giờ cũng không tiện tự mình xử lý rắc rối này, nên đành nhìn Dương Thần.
Dương Thần buồn bực sờ tóc gáy, đang muốn đứng dậy thì đã thấy hai Giám đốc điều hành trẻ tuổi trong công ty đang ngà ngà, đi lên phía trước.
- Này, cậu kia, cậu nghĩ cậu là ai? Biết người đang ngồi là ai không? Cẩn thận chúng tôi báo cảnh sát đấy.
- Cút ra ngoài!
Lôi Hoành hìn hai nhân viên quản lý Ngọc Lôi mặc tây phục, khinh thường cười một tiếng, nhướn cằm lên, hai gã thuộc hạ chạy vọt từ phía sau lên, đẩy ngã hai nhân viên quản lý của Ngọc Lôi xuống đất.
Hai nhân viên của Ngọc Lôi cũng chưa từng tập luyện qua, ngã xuống lăn hai vòng, còn bị hai gã kia đá cho hai phát.
- Đồ công tử bột, còn muốn báo cảnh sát nữa sao? Nói thêm nửa câu nữa thì ra sẽ cho các ngươi đi đời!
Lôi Hoành dữ tợn tiến lên nói.
Nhân viên phục vụ ở một bên và những người khác ở trong phòng đều thất sắc, khẩu khí của Lôi Hoành không giống như việc chỉ có đe dọa.
Rốt cuộc Dương Thần vẫn phải đứng dậy, đi lên trước, kéo hai nhân viên của mình dậy, sờ sờ vào chỗ bị đá để xác định không bị thương tích gì, sau đó bảo hai người về chỗ ngồi.
Quay đầu nhìn Lôi Hoành, Dương Thần thở dài một tiếng:
- Hôm nay là một ngày vui vẻ, ở đây không thích hợp để dính máu me, tao không quan tâm chúng mày là ai, coi như chó điên lạc đường cũng được, cút ngay cho tao.
Lôi Hoành đột nhiên cười như điên như dại:
- Tao đã nói rồi. Lôi Hoành tao đây hôm nay đã đến tận đây để mời cô ta đi hát, nhưng vẫn có người ra sức khước từ? Xem ra, mày muốn nếm mùi đau khổ…
“Bốp!”
Không đợi Lôi Hoành cười nói thêm, Dương Thần đã ra tay.
Đập mạnh một cái vào ngực của Lôi Hoành, tuy không ra tay thực sự nhưng cũng đủ để làm cho Lôi Hoành bị đánh bật ra cửa.
Lôi Hoành cao lớn đụng phải bờ tường cạnh hành lang, đập mông một cái rất mạnh, ngất ngay lập tức.
Mọi người choáng váng, hoàn toàn không nhìn thấy Dương Thần ra tay như thế nào.
Dương Thần nhíu mày:
- Bảo chúng mày cút đi mà chúng mày lại còn nhiều lời, đúng là tự chuốc họa vào thân.
Nhân viên phục vụ ở bên toát mồ hôi lạnh, kêu to một tiếng:
- Anh gì ơi, anh đã gây họa rồi, tại sao anh lại đánh Lôi gia.