Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Lý Tinh Tinh không thể tin nổi những gì mà chính tai cô nghe được, đương nhiên đó đích thực là Dương Thần.

Trái tim cô mỏng manh như thủy tinh, trong chốc lát như vỡ thành hàng trăm mảnh, nát mụn thành bột.

Nước mắt cô rơi xuống, người phụ nữ này không ngừng lắc đầu, khóc không thành tiếng.

Dương Thần cố nén nỗi đau trong lòng mình lại, nghiêm mặt nói:

- Khóc cái gì, tôi không có làm gì em. Chẳng phải tôi đã đến cứu em rồi hay sao? Mau nhanh chân lên, tối quá sẽ không bắt được xe đâu.

Lý Tinh Tinh nức nở:

- Vậy…tại sao anh còn đến đây cứu em…

Dường Thần cười lớn nói:

- Tôi nói cho Tinh Tinh yêu quý rằng, cho dù tôi không thể làm người yêu của em, nhưng dù sao cũng là người quen cũ, bọn họ tìm đến tôi, nên tôi mới đi cứu em, nhân tiện giải quyết nốt phiền phức kia, cũng không có gì đáng phải nghĩ nhiều.

Trong mắt Lý Tinh Tinh như ảm đạm hơn, đứng chết trân tại chỗ, không nhúc nhích gì, người như ngây ra.

Dương Thần không để ý nhiều đến cô nữa, mà quay sang vẫy một chiếc taxi, sau khi đưa Lý Tinh Tinh vào trong xe, dặn dò tài xế xong thì hắn sẽ quay trở lại nhà họ Park ở Keangnam.

- Đến đây rồi thì em tự về nha. Anh còn phải đi dạo một chút, không về cùng em được.

Dương Thần nói xong liền đóng cửa xe lại.


Lý Tinh Tinh như không thể nói nên lời, ngồi trong xe im lặng, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt, khiến cho người tài xế ngồi phía trước không đành lòng, đưa khăn tay cho cô lau nước mắt.

Sau khi chờ taxi đi rồi, Dương Thần mới lộ vẻ mặt buồn rầu đau khổ, tự cười chế giễu bản thân.

Trò đùa ngày hôm nay, chỉ hi vọng Lý Tinh Tinh có thể vứt bỏ được những hoài niệm trong lòng cô, hắn và cô ấy không có phát sinh bất cứ quan hệ thực chất nào, hơn nữa cô ấy còn trẻ, còn có nhiều con đường tốt đẹp phía trước để lựa chọn.

Dựa vào điều kiện hiện tại của Lý Tinh Tinh, thì cho dù có tìm một người trẻ tuổi nhiều tiền để lập một gia đình viên mãn thì cũng không phải là chuyện khó.

Huống hồ, sau này nếu như cô thực sự đi Mỹ để học Tiến sĩ, cũng có thể được trường danh tiếng của Mỹ giữ lại làm nghiên cứu, như vậy tiền đồ sẽ rộng mở hơn.

Cùng với một người đàn ông luôn luôn ở biên giới giữa sự sống và cái chết như hắn, hơn nữa phụ nữ vây xung quanh lại rất nhiều, đối với cô ấy mà nói không có gì tốt đẹp cả.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng không nỡ khiến cho Lý Tinh Tinh phải gặp nhiều sự đả kích, để tránh được việc một người phụ nữ có tiền đồ như vậy lại làm người tình của một kẻ như hắn, còn phải lo lắng sống chết, hà tất phải như vậy?

Dương Thần nghĩ đến những điều này, bất giác bước đi trên con đường, hít thở ít không khí trong lành, cứ thế bước đến những sạp hàng nhỏ ven đường bán những chiếc bánh ngọt mà bánh mật mang đậm phong cách Hàn Quốc, gói một chút mang về.

Sau khi gọi một chiếc xe, Dương Thần cũng quay trở về nhà họ Park.

Nhân viên bảo vệ của nhà họ Park nghi ngờ nhìn Dương Thần vừa trở về, bởi vì bọn họ không nhìn thấy Dương Thần đi ra.

Nhưng là khách quý đặc biệt của lão gia, nên những nhân viên bảo vệ này không dám hỏi nhiều, Dương Thần hỏi bọn họ có muốn ăn bánh ga-tô không, bọn họ liền cười lắc đầu.

Khi Dương Thần trở lại phòng, Lâm Nhược Khê đang ngồi trên giường một cách thích thú, đắp chiếc chăn lên, ôm đầu gối, hai mắt mở to, xem chương trình giải trí Hàn Quốc trên TV.

Dường như vì nhìn thấy những diễn viên Hàn Quốc yêu thích của mình mà Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng thích thú.

Nhìn thấy chồng trở về, Lâm Nhược Khê vội hỏi:

- Thế nào, Tinh Tinh không sao chứ?

Dương Thần chớp mắt một cái:

- Nhìn bộ dạng của em không giống lo lắng cho lắm. Không sao, anh bắt xe cho cô ấy về rồi.

Lâm Nhược Khê vỗ vỗ ngực, gật đầu hài lòng, lại hỏi tiếp:

- Anh mua cái gì vậy?

Dương Thần mở hai cái túi ra, hương vị thơm ngào ngạt của chiếc bánh ngọt phảng phất:

- Mua một chút bánh ngọt và bánh mật, coi như ăn đêm luôn.

Lâm Nhược Khê di chuyển, cô ấy thực sự có cảm thấy đói bụng, bữa tối chỉ chú ý lắng nghe mọi người nói chuyện mà chưa ăn no.

Hôn Dương Thần một cái vào má coi như khen ngợi, sau đó lấy đôi đũa trên tay Dương Thần, há to miệng, đút miếng bánh vào trong.

Vẻ mặt Dương Thần u sầu:

- Căn bản là để cho anh ăn, sao em lại ăn hăng hái hơn cả anh vậy, ăn đêm dễ bị béo lắm.

- Ưm…


Lâm Nhược Khê nuốt miếng bánh, nói:

- Trước đây sợ… nhưng bây giờ sau khi luyện công, có ăn cái gì thì cũng không sợ béo nữa…

Dương Thần thầm nghĩ đến điều này, không chừng sau này người phụ nữ của mình lại biến thành một cái dạ dày lớn? Nhưng nhìn thấy Lâm Nhược Khê ăn vui vẻ như vậy, hắn lại cảm thấy không có vấn đề gì nữa.

Sau khi ăn được kha khá, Lâm Nhược Khê sờ sờ vào chiếc bụng căng tròn của mình, ợ một cái thật đáng yêu.

- Ôi…

Dương Thần khoát tay, ngửi thấy hương vị của bánh ngọt trong miệng người phụ nữ này, không kìm được vẻ mặt đau khổ nói:

- Bà xã, chúng ta còn chưa đến 25 tuổi, em đừng làm cái hành động như một bà mẹ già có được không?

Sắc mặt Lâm Nhược Khê hơi ửng hồng, chu môi nói:

- Ai nói chỉ có làm bà mẹ già mới được ợ hơi, là người thì ai mà chả ợ hơi… Dù sao thì cũng chỉ có hai người chúng ta ở trong phòng, lẽ nào em còn phải giống như khi ở bên ngoài, không được ợ hơi sao?

Dương Thần thở dài nói:

- Vì vậy mới nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Người phụ nữ xinh đẹp bao nhiêu ngày tháng đó giờ cũng thành như thế này, thảo nào bây giờ người tình mới nhiều như vậy.

Lâm Nhược Khê đưa tay ra vỗ một cái bộp lên mặt Dương Thần:

- Anh vẫn còn mặt mũi mà nói sao. Cho dù em không ợ hơi trước mặt anh, trang điểm cả ngày như đi nhảy múa thì lẽ nào anh sẽ không đi tìm người tình sao?

Dương Thần ngượng ngùng giơ tay đầu hàng:

- Anh nói anh nói… Nhược Khê yêu dấu của nhà chúng ta có ợ hơi thì cũng rất xinh đẹp. Em vui chưa.

- Lại còn nịnh hót…

Lâm Nhược Khê lườm một cái, hừ nhẹ nói:

- Anh đừng tưởng rằng em không nhìn thấy. Hôm nay anh đi về sắc mặt hơi kỳ lạ, lại còn mua đồ ăn mang về nữa, có phải giữa anh và Lý Tinh Tinh đã xảy ra chuyện gì không?

Dương Thần ngạc nhiên, thầm nghĩ trong lòng sao cô ấy có thể nhìn ra chứ:

- Làm gì có chuyện gì. Anh đói bụng thì mua chút đồ ăn mang về thôi.

- Lại còn không thật thà à. Bộ não này của anh, em có nhắm mắt thì cũng nhìn thấy được rõ ràng. Nếu như thực sự không có chuyện gì thì anh phải chạy như bay về nhà mới đúng, và tiếp tục làm chuyện ấy? Bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi ở đây ăn đêm, rõ ràng là có chuyện nhưng lại để trong lòng.

Lâm Nhược Khê vẻ mặt đỏ bừng nói.

Dương Thần cảm thấy như mình không thể giấu nổi chuyện gì trước mặt Lâm Nhược Khê vậy, dở khóc dở cười.

Bởi vì mình không vội vàng về nhà để thân mật với cô ấy, nên cũng có thể bị cô ấy nhìn ra tâm trạng của mình.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều này cũng không có gì đáng giấu. Dù sao cũng không phải mình làm gì lén lút với Lý Tinh Tinh, hơn nữa lại còn cắt đứt hết với cô ấy.


Vì thế, Dương Thần thuật lại hết những chuyện xảy ra đêm nay.

Sau khi Lâm Nhược Khê nghe xong, im lặng một hồi lâu, rồi mới thở dài:

- Mặc dù lý trí của em cảm thấy anh làm vậy là không có gì sai, nhưng lại cảm thấy Lý Tinh Tinh thật đáng thương. Tối nay nhất định cô ấy sẽ khóc cả đêm cho mà xem.

Dương Thần giả vở cười hỏi:

- Vậy ý của bà xã là muốn anh thân mật hơn với Tinh Tinh?

- Anh dám!

Lâm Nhược Khê nhéo tai Dương Thần.

Dương Thần làm bộ đau đớn, lớn tiếng cầu xin.

Lâm Nhược Khê lại có cảm giác rạo rực, vui sướng ở trong lòng, nên mới buông tay ra, trả lại chiếc tai nguyên vẹn cho Dương Thần.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Nhược Khê lại lo lắng nói:

- Nếu như Liễu Nghiên Hi xấu xa như vậy thì khó có thể đảm bảo được cha mẹ cô ta-Liễu Hạo Minh và Park Ji Yeon sẽ không làm khó Trinh Tú, lại còn có Park Jung Hoon thực sự mưu mô, ngộ nhỡ Trinh Tú bị bọn họ lập mưu hãm hại thì sao?

Dương Thần nghiêm mặt nói:

- Bọn họ muốn đoạt quyền thừa kế của Trinh Tú để lấy được tập đoàn Tinh Nguyệt, đương nhiên sẽ không làm gì quá lộ liễu, nhất định là lặng lẽ hành động. Bởi vì nếu như bọn họ bị bại lộ, cho dù thực sự có được quyền thừa kế, cũng chỉ có tiếng mà không có miếng. Túm lại bọn họ sẽ phải tuyệt đối bí mật.

Không phải chúng ta muốn đợi đến ngày 11 xem nghi thức Trinh Tú được giao nhận sao. Trong khoảng thời gian này, chúng ta hãy cứ nán lại ở Seoul, xem bọn họ có thể giở trò gì được, bọn họ cũng không thể đợi đến khi kết thúc nghi thức được.

- Nếu không thì chúng ta sẽ ra tay trước?

- A… Từ khi nào mà em hung ác như vậy.

Dương Thần cười lắc đầu:

- Không được. Dù sao bọn họ cũng là người thân của Trinh Tú, nếu như không phải là cần thiết thì giống như Liễu Nghiên Hi hôm nay, khống chế cô ta, so với việc giết cô ta có ích hơn nhiều, lại có thể khiến Trinh Tú có thể nhận được toàn bộ tập đoàn Tinh Nguyệt.

Hơn nữa, hội trường Park Chuan không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy. Ông ấy đã có thể giả bệnh thì cũng có thể có kế hoạch khác đang che giấu. Ông ấy xem trọng Trinh Tú hơn bất kỳ ai khác, chúng ta cứ bình tĩnh theo dõi là được.

- Cũng đúng, chỉ cần hội trưởng Park Chuan phẫu thuật thành công thì với sức mạnh của ông ấy, có thể bảo vệ cho Trinh Tú không gặp bất cứ vấn đề gì.

Đôi vợ chồng nói chuyện hồi lâu, không biết đã đến tận nửa đêm. Đến cuối cùng, Lâm Nhược Khê mới dựa vào ngực Dương Thần ngủ thiếp đi.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!