Hội trưởng Park Chuan lên tiếng trước, bảo mọi người có chuyện gì thì ngồi xuống nói, lại sai người hầu đi chuẩn bị thức ăn thiết đãi hai vợ chồng Dương Thần, để làm dịu bớt không khí gượng gạo của mọi người.
- Cô giáo Vivian à, cô đã là bạn của vợ chồng anh Dương thì hôm nay nên ở lại đây dùng bữa, ôn lại chuyện xưa.
Park Chuan cười nói.
Lúc này Lý Tinh Tinh không từ chối nữa, nhìn Dương Thần một cái, gật gật đầu:
- Cảm ơn Hội trưởng.
Còn Park Jung Hoon thì chau mày lại ngẫm nghĩ. Bởi vì anh ta đã đọc được những thứ mà anh ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy từ trong ánh mắt của Lý Tinh Tinh.
Đó là một tâm trạng vui vẻ, nhưng trong sự vui vẻ đó lại có áp lực đè nén. Chính bởi vì bị đè nén nên mới chân thành sâu sắc một cách kỳ lạ như vậy.
Giống như là một bảo vật đã biến mất nhiều năm đột nhiên lại xuất hiện ngay trước mắt. Sự tưởng niệm đó mới khiến cho người ngoài cảm nhận được như vậy.
Park Jung Hoon có thể ý thức được, Dương Thần và Lâm Nhược Khê đương nhiên đều có thể cảm nhận được.
Nhưng trong lòng Dương Thần hơn cả là sự bất lực, Tuệ Lâm cũng được, Lý Tinh Tinh cũng được, đều là những người mà hắn không dám gặp, hơn nữa Lâm Nhược Khê còn đang ở bên cạnh hắn.
Còn Lâm Nhược Khê thì lại có cảm giác bất an. Mặc dù nhìn thấy Lý Tinh Tinh khiến cô rất vui vẻ, nhưng không có nghĩa là tình nguyện để chồng mình thiết tha với tình cũ. Nói rằng trước kia hai người không có tình cảm gì, Lâm Nhược Khê không tin, đồng thời cũng cảm thấy mình may mắn.
Trinh Tú tò mò nhìn ba người. Cô vừa mới biết được cái tên Hoa Hạ của Vivian là Lý Tinh Tinh. Đối với lai lịch trước đây của cô giáo, cô cũng rất hiếu kỳ.
Mọi người tụ lại bên bàn ăn, người hầu lần lượt dọn lên những món ăn Hàn Quốc như trong cung đình. Một gia đình giàu có như nhà họ Park, mời một đại sư phụ của nhà hàng cao cấp về là một việc dễ như trở bàn tay.
- Anh Dương, lần này mời vợ chồng anh đến đây, một là để tham gia nghi thức truyền lại cho người kế thừa ở trong gia tộc chúng tôi, hai là phiền hai vị có thể mang vật tổ truyền của gia tộc chúng tôi đến, không biết hai vị có mang đến không?
Còn chưa bắt đầu bữa ăn thì Park Chuan đã mỉm cười hỏi.
Dương Thần lấy ra từ trong túi áo một sợi dây chuyền bạch kim Nguyệt Nha, đến bây giờ Dương Thần cũng không rõ được vật này đặc biệt ở chỗ nào.
- Không sai. Chính là vật này.
Park Chuan vui mừng nói:
- Năm đó Nguyệt Nha mà tôi giao cho Trưởng nữ Ji Yi, cuối cùng cũng trở về nhà, Kim Chul, thay ta nhận lấy.
Người thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh Park Chuan chính là Kim Chul, tiến lên trước cầm lấy Nguyệt Nha từ trong tay Dương Thần, lẳng lặng không nói tiếng nào.
Dương Thần có thể cảm nhận được, người thanh niên trẻ tuổi này ngoài đối với Park Chuan ra thì đều lạnh lùng với tất cả mọi người, không hề quan tâm.
- Ông ngoại, cho dù là đã lấy về rồi thì cũng nên đưa cho con chứ. Đây là vật duy nhất mà mẹ con cho con.
Trinh Tú bất mãn nói.
- Ha ha.
Park Chuan cười nói:
- Đừng nóng vội, đứa nhỏ này, đợi sau khi nghi thức giao nhận kết thúc thì Nguyệt Nha này và Tinh Thần trên tay ông ngoại đều sẽ đưa cho con. Ông ngoại có thể cho con bất cứ thứ gì…
Lúc này Trinh Tú mới hài lòng gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ. Cảm giác được trưởng bối cưng chiều chính là thứ mà cô đã khát khao từ nhỏ. Lớn như bây giờ rồi, cuối cùng cũng đã được thỏa ước nguyện.
Đám người Park Jung Hoon và Park Ji Yeon ở một bên đều có những sắc mặt khác nhau.
Liễu Nghiên Hi hỏi ngọt ngào:
- Ông ngoại, Nguyệt Nha và Tinh Thần rốt cuộc là làm gì?
Nụ cười của Park Chuan biến mất, hừ nhẹ nói:
- Đến lúc đó thì các cháu sẽ biết, hỏi nhiều làm gì.
- Dạ…
Liễu Nghiên Hi ngoan ngoãn cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Park Ji Yeon ở bên vỗ nhẹ vào vai đứa con gái, ra hiệu đừng hỏi nhiều.
Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Lý Tinh Tinh rất yên tĩnh ngồi ở bên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dương Thần, rồi mau chóng thu lại, hai tay đặt trên bàn nắm chặt vào nhau, có lúc thất thần.
Dương Thần cố gắng để cho bản thân được thả lỏng đôi chút, sờ bụng hỏi:
- Cụ lớn à, vẫn còn chờ người sao? Buổi trưa ở sân bay còn chưa ăn uống gì?
Park Chuan nghe thấy cách xưng hô như vậy thì cơ mặt như co lại, “cụ lớn”? Cái này để gọi ai chứ?
- Vì hôm nay tôi có chút chuyện cần phải tuyên bố, nên còn đặc biệt mời vài vị khách quý nữa.
Park Chuan nói.
Vừa dứt lời thì bên ngoài đã nghe thấy tiếng xe chạy, sau đó lần lượt vài chiếc xe nữa cũng đến, dường như người đến không ít.
Trong sự nghênh đón của đám người hầu, dẫn đầu bước vào là một người đàn ông mặt chữ điền trung niên mặc bộ tây phục, đeo khuyên tai.††
Sau người đàn ông này là một người đàn ông tuấn tú mặc một chiếc áo khoác màu xanh có hàng cúc bấm lớn, mặc quần jean, tóc vuốt keo, khuôn mặt trắng trẻo không râu. Trên tay người đàn ông này đang cầm một chùm chìa khóa của xe hơi thể thao Ferrari, xem ra xe ở bên ngoài đều là anh ta lái đến.
Cùng tới còn có một người đàn ông đeo chiếc kính màu vàng, tầm bốn mươi mấy tuổi gì đó, tóc hoa râm, mặc tây phục, trông nho nhã, trên tay mang một chiếc túi công văn.
Nhìn thấy mấy người này, ngoại trừ Park Chuan ra thì Park Ji Yeon, Park Jung Hoon đều lần lượt đứng dậy.
- Hóa ra là Hội trưởng Goo Chi Yong.
Park Chuan tươi cười hoan nghênh.
Goo Chi Yong cười lớn tiếng chào hỏi theo lễ nghi của vãn bối, nói với Park Chuan:
- Chú Park, đến muộn xin lượng thứ. Cháu và Goo Yu đến sân bay đón Viện trưởng Leen đến Seoul, vì vậy mới đến trễ chút.
Người đàn ông mặc bộ tây phục màu trắng đứng phía sau cùng, đeo kính chính là Leen, cười nói:
- Từ lâu đã nghe danh của Hội trưởng Park Chuan, tôi là Leen, là bác sỹ ngoại khoa.
Nghe thấy Leen nói mình là bác sỹ thì mọi người đều có chút kinh ngạc, cảm thấy bữa tối hôm nay có chút kỳ lạ.
- Viện trưởng Lee khiêm tốn rồi.
Goo Chi Yong lại tiếp tục giới thiệu:
- Các vị, viện trưởng Lee chính là niềm vinh quang của đại Hàn dân quốc chúng ta. Anh ấy không chỉ là Viện trưởng nổi tiéng của Học viện y học Seoul, mà còn là thành viên quan trọng của khoa phẫu thuật và là cố vấn vinh dự ngoại khoa gan, và tim của Học viện y học Harvard Mỹ.
Mọi người cùng đồng thanh tán thưởng, còn Leen thì khiêm tốn xua tay, cười đến híp cả mắt vào.
Lâm Nhược Khê căn bản là muốn đứng dậy, nhưng lại bị Dương Thần đẩy ngồi xuống:
- Không thấy em hồ đồ à, còn chưa nhìn thấy ông ngoại em chưa đứng dậy sao?
Lâm Nhược Khê ngẫm nghĩ một lúc cũng thấy phải, ra ngoài lại không phải là công việc của mình, nên ngoan ngoãn nghe lời chồng không động đậy gì.
Lúc này Park Chuan mới giới thiệu hai người Dương Thần:
- Anh Dương, cô Lâm, hai người ở Hoa Hạ có lẽ không quen. Nhà họ Goo chính là một gia tộc đi đầu về các thiết bị y dược, y tế, và thiết bị trong cách trường đại học của đại Hàn dân quốc chúng ta, có quan hệ hợp tác thân thiết với Bắc Mỹ và. Vị Goo Chi Yong đây là gia chủ đương nhiệm, còn Goo Yu là con trai của ông ấy.
Goo Chi Yong đều đổ dồn ánh mắt lên đôi vợ chồng nhà Dương Thần, đặc biệt là nhìn Lâm Nhược Khê không chớp mắt.
- Hai vị này… chẳng lẽ là bạn bè từ Hoa Hạ đến?
Goo Chi Yong hơi kiêu căng hỏi, dường như có chút khinh thường những người đến từ Hoa Hạ.
- Để tôi giới thiệu.
Park Jung Hoon cười nói:
- Vị này là tiểu thư Lâm Nhược Khê,là Tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế Ngọc Lôi ở Hoa Hạ, bên cạnh là Dương Thần-chồng cô ấy, hai người đều là khách quý ở Hoa Hạ của em họ Trinh Tú nhà tôi.
- Quốc Tế Ngọc Lôi? Chính là công ty thời trang của Hoa Hạ?
Goo Yu nhếch miệng cười hỏi, giọng nói đầy sự khinh thường.
Đối với công ty hàng đầu về y dược và giáo dục của của nhà họ Goo mà nói, đừng nói là công ty thời trang kém cỏi Quốc Tế Ngọc Lôi kia, ngay cả những hãng nổi tiếng như Louis Vuitton, Hermes của Mỹ còn chưa là gì, cho dù người ta có không mặc hàng hiệu, nhưng không thể không đi học, không khám bệnh.
Lâm Nhược Khê cũng không nghe hiểu tiếng Hàn, quay đầu lại nhìn Dương Thần.
Sau khi nghe Dương Thần phiên dịch, Lâm Nhược Khê dùng tiếng Anh trả lời:
- Đúng vậy, từ đầu đến chân các vị đều là hàng của công ty chúng tôi, cảm ơn đã chiếu cố.
Câu trả lời này khiến cho Lý Tinh Tinh và Trinh Tú suýt nữa thì bật cười, nhưng không nhịn được việc nhìn biểu hiện cứng nhắc của tên Goo Yu đó.
Dương Thần phụ trách việc dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn.
Goo Yu hừ lạnh một tiếng, định nói thêm gì đó nhưng bị cha anh ta Goo Chi Yong lại ra hiệu ngăn lại.
Park Chuan không lên tiếng, ánh mắt chú ý quan sát, nhìn Lâm Nhược Khê có chút tán thưởng.
Lúc này, cửa lớn lại được đám người hầu mở ra, còn có những vị khách nữa lần lượt đến.
Cũng may tòa nhà của nhà họ Park rộng lớn, căn bản là không có cảm giác chật chội, ngược lại nhìn thì thấy số lượng người không phải là ít.††
Người đến lần này là hai người đàn ông mặc tây phục màu trắng, cao to, đi giày da, mặc áo choàng, dường như không quen lắm với không khí của Hàn Quốc.
Đi sau hai người đàn ông này là một cô gái thon thả đang bước chầm chậm vào, mái tóc màu hổ phách của cô cứ thấp thoáng trong mắt mọi người, khiến họ lộ vẻ kinh ngạc.
Còn Dương Thần thì thả lỏng lông mày ra chút, ngạc nhiên thì thầm “Jane”?