Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Dương Thần vừa nghe hai mắt lập tức sáng lên:

- Có lẽ nào, Yến bà bà, bà còn giấu pháp bảo gì sao? Đan dược thần kì? Hay là…có vũ khí thần kì gì?

Yến Tam Nương xoa xoa trán, biến thành dáng dấp của một thiếu nữ, động tác này của Yến Tam Nương khá đáng yêu, mới nhìn có vẻ kì kì.

- Đương nhiên không phải rồi, vũ khí thần kì không phải thứ tôi có thể động vào được.

- Vậy là trợ lực gì?

Yến Tam Nương lấy từ trong người ra một tờ giấy, tờ giấy được gấp lại, nhưng trến đó rõ ràng toàn là chữ.

- Cậu chủ Dương Thần, đây là thuật luyện đơn tôi vừa ghi lại, cậu cầm lấy, sau khi xem xong thì hủy đi, tốt nhất là nên nhớ trong đầu.

- Thuật luyện đơn?

Dương Thần buồn bực:

- Yến bà bà, ý của bà là muốn tôi đi luyện đơn.


Yến Tam Nương cười nói:

- Không sai. Cậu chủ Dương Thần, tuyệt đối không được coi thường thuật luyện đơn này, môn pháp luyện đơn này là do tổ tông Yến gia của tôi truyền lại. Tuy rằng Hồng Mông lưu truyền rất nhiều môn pháp luyện đơn, nhưng môn pháp của Yến gia tôi là một trong số những môn pháp được giữ gìn hoàn chỉnh nhất.

Tuy rằng đơn dược thông thường đối với tu sĩ của Độ Kiếp Kì không có tác dụng lớn lắm, nhưng nếu có thể luyện được đơn dược thần kì, thì chắc chắn có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Chỉ tiếc là luyện đơn cần có Tam Muội Chân Hỏa, ở Hồng Mông sở dĩ đơn dược luôn thiếu là vì Tam Muội Chân Hỏa cần một lượng lớn các nguyên liệu quý mới được, bình thường rất ít đơn dược có thể hoàn toàn sử dụng Tam Muội Chân hỏa để luyện.

Nhưng cậu chủ Dương Thần lại khác, môn pháp của cậu nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, sớm muộn gì cũng có thể tạo ra Tam Muội Thiên Hỏa không bị đứt đoạn. Đến lúc ấy, có thuật luyện đơn này thì như hổ thêm cánh.

Dương Thần vừa nghĩ hóa ra là như vậy, bản thân tuy rằng hiện tại vẫn chưa lĩnh ngộ được Tam Muội Thiên Hỏa, nhưng đã lĩnh ngộ được Quỳ Thủy tương thông, chăm chỉ rèn luyện, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn là có thể lĩnh hội được. Như vậy thì, đơn dược này quả thực là trợ lực lớn, nhưng nghĩ lại vẫn băn khoăn hỏi lại:

- Yến bà bà, cho dù có luyện đơn, tôi cũng cần phải có nguyên liệu mới được chứ?

Yến Tam Nương cười khổ nói:

- Chuyện này tôi có thể giúp, cũng chỉ có thể giúp đến vậy, Bắc Minh Băng Phách của Yến gia tuy cao thâm, nhưng không giúp ích gì dược cho cậu chủ. Cậu chủ Dương Thần nếu muốn luyện đơn, chuyện nguyên liệu cứ để tôi giải quyết.

Hồng Mông và gia tộc Ẩn Thế trong ảo ảnh còn lưu lại dược liệu luyện đơn, cũng có thể được cất giấu tại tư gia, nhưng chung quy lại là cung không đủ cầu. Hay là cậu chủ Dương Thần thử nghĩ cách đi khắp thế giới tìm xem, tôi tin với sức ảnh hưởng của cậu chủ và hiểu biết của cậu về thế giới không biết chừng sẽ có nhiều thu hoạch.

Dương Thần nghi hoặc nói:

- Yến bà bà, nếu như trên thế giới có dược liệu, vậy chẳng phải sẽ bị Hồng Mông và gia tộc Ẩn Thế lấy đi hết rồi sao? Nào đến lượt tôi chứ?

Yến Tam Nương lắc đầu cười nói:

- Không thể nào, cậu chủ Dương Thần, lẽ nào cậu đã quên, dựa vào hiệp ước giữa các vị thần, nếu như tu sĩ của Hoa Hạ ra khỏi biên giới Hoa Hạ, đồng nghĩa với việc sẽ đối đầu với các vị thần. Những tu sĩ Hoa Hạ bình thường căn bản không phải là đối thủ của 12 Chủ Thần, những tu sĩ của Độ Kiếp Kì cũng lo lắng khi đụng phải những Chủ Thần có năng lực mạnh mẽ khác như Poseidon, Apollo, …. Chẳng may gặp phải Athéna, thì cơ bản giống như một đi không trở lại. Mặc dù Athéna đã lâu không thấy xuất hiện, nhưng cũng không có ai ám mạo hiểm.

Nhưng cậu chủ Dương Thần lại không giống như vậy, trong mắt của các vị thần, cậu không phải là người ngoài, Hồng Mông càng không thể quản được cậu. Có thể nói, nếu như ra khỏi Hoa Hạ, nếu như thực sự có Thiên tài địa bảo, thì không ai có thể tranh với cậu được. Chỉ là, cậu không hiểu biết về nguyên liệu luyện đơn, cách điều phối, tôi cũng không hiểu biết về nó lắm, không dám viết bừa, cho nên chỉ viết lại môn pháp luyện đơn.

Dương Thần nghe đến đây, vừa vui mừng vừa phiền muộn, khuôn mặt phiền muộn, thở dài:

- Tôi hiểu rồi, hy vọng là có, nhưng tôi vẫn phải tự mình đi tìm phương thức điều phối và nguyên liệu.

Yến Tam Nương đành vừa cười vừa nói:

- Xin lỗi, cậu chủ, Tam Nương chỉ có thể giúp bấy nhiêuthôi, Tam Nương tin với tài trí của cậu thì nhất định sẽ nghĩ được cách thôi.

Điều đầu tiên Dương Thần nghĩ tới chính là Tiêu Chỉ Tình ở Trung Hải, nếu nhớ không nhầm, Tiêu Chỉ Tình từng nói, trong ba đại gia tộc Ẩn Thế thì Tiêu gia nổi tiếng về đơn dược nhất.

Nếu như cô ta thực sự hiểu biết về tu luyện, không biết chừng có thể có được đáp án từ cô ta.


- Cảm ơn Yến bà bà rất nhiều, lần này trở về có lẽ phải rất lâu sau mới có dịp gặp lại, mong bà hãy bảo trọng.

Dương Thần trịnh trọng chào từ biệt, Lâm Nhược Khê đứng bên cạnh cũng buồn bã chào từ biệt.

Yến Tam Nương nước mắt viền mi, không nỡ rời xa, nhưng vẫn cười, tự dặn mình không được quá bi lụy.

Người phụ nữ luôn đi theo Dương Công Minh suốt hơn 40 năm nay, dời đi thật không nỡ, nhưng vẫn dứt khoát rời xa.

Ngắm nhìn bầu trời đêm sâu thăm thẳm, Dương Thần quay người, ôm chiếc eo nhỏ nhắn của vợ:

- Về phòng thôi.

Lâm Nhược Khê biết trong lòng Dương Thần chắc chắn đã có tính toán, không nói thêm gì, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi vào phòng, Dương Thần bảo Lâm Nhược Khê đi tắm trước, còn mình thì ghi nhớ môn pháp luyện đơn của Yến Tam Nương, tỉ mỉ ghi nhớ xong mới đem tờ giấy đốt đi.

Chờ Lâm Nhược Khê từ phòng tắm đi ra, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa trắng muốt, dưới ánh sáng mờ mờ, cô bước ra lung linh như ngọc, chập chờn hư ảo, lúc ẩn lúc hiện, cô cúi đầu, mái tóc còn hơi ướt, giống như dòng suối chảy êm đềm vậy.

Vì trong phòng mở hệ thống sưởi hơi, sàn nhà lại có người làm quét dọn, vô cùng sạch sẽ, nên lúc này cô không mang giày, một đôi chân trần trắng muốt bước trên nền nhà, như hoa sen mới nở.

Trước cảnh tượng này Dương Thần nào còn tâm trí suy nghĩ về môn pháp luyện đơn nữa, bước một bước lớn về phía trước chân tay không chịu để yên.

- Đứng lại!

Lâm Nhược Khê sớm đã biết được tính tình của hắn, trợn mắt nói:

- Cả một ngày trời người ngợm bẩn thỉu, không tắm rửa sạch sẽ, không cho phép chạm vào người em.

Dương Thần cũng không còn cách nào khác, ngượng ngùng cười cười, nhanh chóng chạy biến vào phòng tắm vừa huýt sáo vừa tắm.

Sau khixong việc, bước ra khỏi của nhìn thấy Lâm Nhược Khê không hề nằm trên giường, ngược lại còn ngồi bên bàn sách, còn mở máy tính xem gì đó.

Dương Thần chỉ mặc một chiếc quần lót, thân trên không mặc gì, cứ như vậy chạy đến sau lưng cô nhìn, vừa nhìn thấy khuôn mặt đã nhanh chóng co lại.

- Nhược Khê yêu dấu, em còn ra sức làm việc như vậy sao?

Dương Thần dở khóc dở cười, Lâm Nhược Khê đương nhiên thông qua hệ thống quản lí của công ty Ngọc Lôi, phê duyệt các công văn Hồng Yến gửi đến cho cô.

Lâm Nhược Khê lướt những ngón tay thon dài của mình trên màn hình cảm ứng, chốc chốc lại đánh dấu vài thứ, rồi lại đánh chữ, không thèm quay đầu nói:


- Từ lần trước đã bỏ bê nhiều việc rồi, anh không phải không biết, trước đây em đã thu mua rất nhiều bất động sản và công ty nhỏ, công việc còn rất nhiều, nếu gộp lại thì cả nửa năm làm cũng chưa chắc xong được.

- Giao tất cả cho người khác làm đi, Thiện Ny và Minh Ngọc đều bận rồi, hay là mời thêm người làm Giám đốc chuyên ngành, dù sao cũng chỉ mất thêm chút tiền lương, xem báo cáo định kì không phải là được rồi sao?

- Như vậy sao được. Nếu như em phó thác hết công việc cho người khác, các công nhân viên sẽ nhìn em thế nào đây? Những người theo em đến giờ, không kể khó khăn nguy hiểm theo em sẽ nhìn em thế nào đây? Em biết chúng ta không thiếu tiền, anh cũng sẽ không để ý tới một Ngọc Lôi, nhưng nó lại rất có ý nghĩa với em. Sự nỗ lực làm việc của em có thể khiến cho mấy vạn công nhân và gia đình họ có thu nhập. Đây là việc rất có ý nghĩa.

Lâm Nhược Khê nghiêm túc nói.

- Nhưng…nhưng đã gần hai giờ đêm rồi.

Dương Thần thấy hơi ấm ức..

Lâm Nhược Khê nghe giọng hắn có phần ấm ức, không khỏi thấy buồn cười, quay người, mặt mày tươi cười ngoắc ngoắc ngón tay trêu Dương Thần.

Dương Thần vui vẻ, đưa mặt lại gần, cười nói:

- Bà xã, muốn nói gì từ từ nói, chúng ta còn chơi trò này sao….

Lâm Nhược Khê đột nhiên hôn lên mặt của Dương Thần một cái, vỗ vỗ má:

- Chồng yêu ngoan, vợ phải làm việc, anh đi ngủ trước đi có được không?

Sau nụ hôn và lời nói dỗ trẻ con, cô lại quay người, khuôn mặt trở lại như cũ chăm chú làm việc.

Dương Thần sau khi trải qua cảm xúc từ vui vẻ hân hoan đến hụt hẫng thì ấm ức quay người đi về giường.

Đáng thương nhất là cậu nhóc phía dưới đã ngóc đầu dậy được một lúc rồi, rốt cuộc lại nhận đả kích như vậy thì hoàn toàn ỉu xìu.

Tuy nói trong thời gian làm việc Quốc Tế Ngọc Lôi có lần đã “quật ngã cô”, nhưng dù sao cũng là người phụ nữ của mình, không phải là chị em đứng đường, đâu thể lần nào cũng cưỡng ép là được.

Có thể một lần được, nhưng hai ba ần thì lại không được.

Hơn nữa thực sự thì Lâm Nhược Khê cũng bận không ít việc, Dương Thần cũng không phải người không biết điều, chỉ là cách cô đối xử với hắn, khiến hắn thiếu chút nữa là phát điên.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!