Đi ra từ bệnh viện, Lâm Chí Quốc, cùng ba người còn lại trong bóng đêm lặng yên quay trở lại trong chiếc xe quân dụng Hummer, thân xe được cải trang giống như sắt thép thành lũy, bốn bánh xe đã được xử lí chống đạn.
Vào đến trong xe, người lái xe vẫn ngồi trong đó, lẳng lặng khởi động xe. Chiếc xe lớn hầu như không bị ảnh hưởng bởi âm thanh khởi động cơ xe. Và cứ như thế chiếc xe ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng ra đường cao tốc.
Ánh trăng soi tỏ bên trong xe, ngồi ở chiếc ghế da ở giữa xe, Lâm Chí Quốc thất thần nghĩ ngợi, bao nhiêu nếp nhăn trên mặt cho thấy lúc này Lâm Chí Quốc đang rất mệt mỏi.
Ngồi ở phía đối diện là người mặc áo xám, thốt lên một tiếng thở dài, an ủi:
- Lão gia, không cần phải đau lòng khổ sở như vậy, tiểu thư ngoài miệng nói lạnh lùng như thế, nhưng bên trong thì hiền lành lương thiện, vẻ ngoài rất lạnh lùng, nhưng trên thực tế lại rất coi trọng tình cảm, thực ra trong lòng vẫn coi lão gia là người thân nhất.
- Điều này tôi biết…
Lâm Chí Quốc than thở nói:
- Nếu Nhược Khê không nhận tôi, thì sẽ không nổi giận với tôi như thế, và sẽ không phản lại quy định của Lâm gia, chủ động lấy Dương Thần.
- Vậy tại sao lão gia còn lo lắng như thế?
Áo xám nghi hoặc hỏi.
Lâm Chí Quốc cười khổ nói:
- Có thể là do tôi già thật rồi, cho dù biết Nhược Khê nổi giận với tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng nó gọi một tiếng ông nội, muốn nó sống cùng. Là tôi có lỗi với bà nội Nhược Khê, có lỗi với mẹ Nhược Khê, tôi muốn bù đắp cho nó thật nhiều, nhưng từ đầu tới cuối Nhược Khê không cho tôi cơ hội…
- Vậy Khôn thiếu gia…? Cậu ấy đã điên rồi….
Áo xám nói nhỏ.
- Hừ.
Lâm Chí Quốc hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia tức giận:
- Tên súc sinh đó, tôi từ lâu đã không coi là con, nếu không vì đấy là bố đẻ của Nhược Khê, tôi sớm đã tự tay giết nó, Lâm gia không có hạng súc sinh như thế.
Áo xám không nói nhiều nữa, vì biết rõ, trước mắt mình là chủ nhân mà mình đã đi theo nửa đời, đối với người nhà hết mực yêu thương, nhưng đối với người trong gia đình mà phạm lỗi, từ trước tới giờ thiết diện vô tư.
Lâm Chí Quốc suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Áo xám, vừa nãy lúc giao đấu, ngươi thấy thực lực của Dương Thần thế nào?
Cơ thể áo xám có chút run lên, chua xót cười nói:
- Không thể lường …cả đời tôi chưa từng gặp qua người nào khiến tôi tuyệt vọng như thế, nếu như tôi liều mạng, có lẽ sẽ cầm cự được với hắn trong chốc lát…nhưng đánh thắng hắn, e là toàn bộ lực lượng của chúng ta may ra mới có khả năng…
Lâm Chí Quốc có vài phần không kìm được mà cười:
- Cho dù có đánh bại hắn,thì đó cũng là thua, vì chúng ta không có cách nào đánh bại con người thật của hắn.Không cần nói hắn vẫn còn thế lực đặc biệt khác…
- Lão gia, ý ngài là…
Trong mắt áo xám lộ ra vài phần kinh hãi:
- Lão gia, lẽ nào chuyện phong ấn là thật?
Lâm Chí Quốc lắc đầu:
- Tôi không biết, truyền thuyết phong ấn “Chư thần minh ước” cho tới nay vẫn hư vô không rõ, nếu như thực lực của Dương Thần đúng như ngươi vừa nói là không thể lường được, vậy thì phong ấn “Chư thần minh ước” có tồn tại là có khả năng, suy cho cùng với thực lực của một người mà đấu lại được chúng ta, người như thế, có tìm khắp Trung Quốc cũng khó tìm được một người như thế.
- Vậy..vậy chẳng phải là quái vật sao?
Áo xám biến đổi sắc mặt nói:
- Hắn đấu mà chưa cần mở phong ấn đã đủ sức đấu lại chúng ta, nếu sự tồn tại của phong ấn là có thật, một khi hắn mở ra, thì phải cần đến hơn nửa cái Viêm Hoàng Thiết Lữ mới có thể khống chế được hắn?
- Chính vì là quái vật, mới cần sự khống chế của Minh Ước.
Lâm Chí Quốc bình tĩnh mà cười:
- Yên tâm, không nói đến Minh Ước, quy định các thần gỡ bỏ phong tỏa, phải là đối mặt ngang cấp chiến đấu thì mới có thể, mặc dù thật sự ở tình huống khác gỡ bỏ phong tỏa, Dương Thần cũng sẽ không đối nghịch với chúng ta, ngươi cũng đừng quên, hiện tại là người như thế nào của ta?
Áo xám sửng sốt, nhướn lông mày, không kìm nổi cười ha hả nói:
- Lão gia quả nhiên anh minh, thì ra hôm nay lão gia tới là sớm đã có chủ ý.Hôm nay lão gia bắt tiểu thư li hôn.Tiểu thư nhất định không nghe theo lời của lão gia, mà bởi vì gia quy Lâm gia, tiểu thư không thể nào li hôn với Dương Thần….vậy thì …Dương Thần mãi là con rể Lâm gia.
- Ha ha…
Lâm Chí Quốc cười nói:
- Có một số chuyện, nếu nói ra sẽ chẳng còn thú vị, thực ra ta cũng chỉ là nỗ lực để cho hai người được ở bên nhau. Tuy là mấy năm nay Nhược Khê đều được ta âm thầm bảo vệ, nhưng suy cho cùng ta cũng không thể làm đến mức là không có sai sót. Hơn nữa mấy năm nay, một số người đã nhận thấy Nhược Khê có quan hệ mật thiết với Lâm gia, sự an toàn của nó là vấn đề lớn. Có Dương Thần ở bên cạnh nếu như có gặp phải nguy hiểm như lần này, chúng ta không cần ra tay. Dương Thần có thể giải quyết tốt đẹp…Hơn nữa, có ai có thể đánh bại một trong những chủ thần Minh Vương đây?
Áo xám gật đầu tán thành, nói:
- Chỉ e là tiểu thư và Dương Thần sau này cũng sẽ biết được dụng ý của lão gia, đến lúc ấy bất luận ai trở mặt đều không phải là việc hay….
Lâm Chí Quốc trầm giọng nói:
- Hết thảy, phải xem Nhược Khê và hắn. Đã đến bước này rồi…..
Trong phòng bệnh, Dương thần và Nhược Khê nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vì lúng túng, Lâm Nhược Khê nghiêng đầu qua một bên, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng, cố ra vẻ không hài lòng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đã biết bí mật của tôi rồi, xem trò cười của tôi, phải chăng rất đắc ý?
Dương Thần ngại ngùng cười cười:
- Có một chút, nhưng không nhiều lắm.
- Hừ, yên tâm, những lời vừa rồi đều là tức giận mà nói, tôi mới không tuân thủ quy định Lâm gia, tôi sẽ không dày mặt mà không buông tha anh, hết hạn hai năm hợp đồng, anh muốn đi muốn ở tùy anh.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần có một chút đùa cợt với nữ nhân tức giận đang nằm trên giường:
- Muốn đi…muốn ở tùy tôi, tại sao không phải là nhất định phải đi, tôi có thể được quyền lựa chọn ở lại?
Lâm Nhược Khê phát hiện trong lời nói của mình có chút vấn đề. Sắc mặt thêm kiều diễm ướt át, nhỏ giọng nói:
- Tôi..ý của tôi là, anh ở hay không, đều không ảnh hưởng tới tôi.
Dương Thần không nói.Chỉ nhìn chằm chằm Nhược Khê. Rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt khiêu khích này, hung hăng quay đầu nhìn Dương Thần một cái nói:
- Bảo anh đừng nhìn có nghe thấy không?
- Bà xã, em thật đẹp…
Dương thần đột nhiên nhẹ giọng nói.
- …..
Lâm Nhược Khê vốn dĩ tim đang loạn nhịp, đột nhiên như ngừng lại, nhịp thở cũng vì thế mà ngừng lại.
Đôi mắt như làn nước mùa thu dừng lại trên Dương Thần, ánh mắt có vài phần ngạc nhiên, qua một hồi lâu, đôi má lúm đồng tiền có chút ửng hồng, chớp chớp mắt, lông mi khẽ rung lên, cúi đầu không nói điều gì.
Im lặng hồi lâu, Dương Thần nói trước:
- Thực ra hôm nay tới là để cảm ơn.
Lâm Nhược Khê vẫn cúi đầu không nói.
- Sáng nay cảm ơn cô vì đã cử luật sư Trương tới giúp tôi ra khỏi đồn cảnh sát, nếu không tôi đã bị người chị em tốt họ Thái kia hành hạ đến chết mất.
Dương thần cười nói.
- Đó không phải….
Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.Khuôn mặt vẫn đỏ ửng như trước.
- Nghiên Nghiên cũng không phải nữ ma đầu, anh không làm chuyện xấu, cô ta đâu vô duyên vô cớ bắt anh lại.
- Cô lại không hỏi vì sao tôi lại vào đồn cảnh sát sao?
Dương Thần nghi hoặc nói.
Lâm Nhược Khê lắc đầu.
- Tôi không có hứng thú muốn biết, biết rồi chỉ thêm rối lòng.
Nhẹ nhàng vén mái tóc. Lâm Nhược Khê thở dài. Khuôn mặt đã lại lạnh lùng như trước.
- Dương Thần, anh có thể hứa với tôi một chuyện không?
- Chuyện gì?
Dương Thần tò mò.Không ngờ được Lâm Nhược Khê lại dùng lời nói nghiêm túc mà nói chuyện với mình.
Lâm Nhược Khê nói:
- Anh có thể giống như những người đàn ông khác, chăm chỉ làm việc, đừng có cả ngày làm những chuyện vô ích, tôi không phản đối chuyện anh chơi bời ngoài giờ làm việc, kể cả đôi khi buổi tối anh không về nhà đi nữa, tôi cũng sẽ không nói gì cả. Chỉ hi vọng đàn ông trong gia đình có một sự nghiệp ổn định, không khiến người ta có cảm giác hư ảo, bất định. Nếu như anh có chút thành công, tôi thậm chí có thể nhường vị trí tổng giám đốc cho anh…Năng lực làm việc của anh, tôi rõ hơn ai hết, chỉ là anh chưa thật sự nghiêm túc làm mà thôi.
Dương thần giật mình, mỉm cười nói:
- Lâm Nhược Khê tiểu thư, cô có phát hiện ra rằng, cô càng ngày càng có ảo giác làm vợ không?
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày.
- Cô biết chăm sóc gia đình, biết dựa vào đàn ông, biết khoan dung, biết vì chồng mà lo nghĩ, biết dâng hiến cho chồng, còn biết ủng hộ động viên chồng.
Dương thần cười nói:
- Không chỉ ngộ nhận là mình đang làm vợ, mà còn là một người vợ hiền thục.
Lâm Nhược Khê có chút mất thể diện mím môi, hỏi:
- Đừng có nhắc những điều vô dụng đó, anh có nhận lời hay không?
- Không nhận lời.
Dương thần trả lời thẳng thừng.
- Tôi thật sự không có tài cao chí lớn, tôi cảm thấy vị trí ở công ty của tôi bây giờ rất tốt, tôi không muốn đi quản nhiều chuyện rắc rối.Nếu như cô thật lòng muốn giao cho tôi vị trí tổng giám đốc, nói không chừng qua ba ngày Quốc Tế Ngọc Lôi sẽ đóng cửa, vì thế cho nên…Tuy tôi rất muốn làm vừa lòng bà xã yêu quý, nhưng tôi thực không muốn ép buộc bản thân mình, chỉ có thể nói xin lỗi.
- Anh….
Bị phản bác như thế, Lâm Nhược Khê tức giận đến phát run lên. Sắc mặt lại một lần nữa lạnh xuống:
- Cái thứ bùn lầy không chát nổi tường như anh, cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
- Chậc chậc…
Rất nhanh lại trở nên không đáng yêu nữa rồi.
Dương Thần cười cười, cũng không tranh cãi nhiều với Nhược Khê. Lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một câu.
- Ngủ sớm một chút.
Tiễn hắn đi, Lâm Nhược Khê liền lấy chiếc gối cầm trên tay ném qua, đáng tiếc đập vào cánh cửa.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thần vừa mới đem đồ ăn sáng tới cho các nữ nhân viên trong phòng.Vẫn chưa mở máy tính,bắt đầu công việc trò chơi của mình, điện thoại liền đổ chuông.
Tò mò, vừa mới sáng sớm mà ai đã gọi điện. Hắn nhìn số điện thoại, hơi sửng sốt, lại là Tiểu Triệu của quán rượu Rose. Là một trong những trợ thủ đắc lực của Sắc Vi. Nếu Sắc Vi có việc, thì cô ta nên gọi cho hắn mới phải, tại sao đột nhiên Tiểu Triệu lại gọi cho hắn?
Sau khi nhấc máy, hắn vừa nhai bánh vừa hỏi:
- Tiểu Triệu, sáng sớm có việc gì?
Bên kia điện thoại Tiểu Triệu do dự một lúc mới nói:
- Anh Dương….chị cả…chị ấy….
- Sắc Vi?Cô ấy làm sao?
Hắn nghe ra trong giọng nói của Tiểu triệu có chút bi thương, lập tức trở nên nghiêm túc. Vừa mới sáng không lẽ Sắc Vi xảy ra chuyện gì rồi?