Sở dĩ Dương Thần có phản ứng này là vì trên con đường của khu dân cư trước mặt, bỗng xuất hiện bóng dáng của một người mà lúc này anh không hề muốn gặp.
Cô mặc một chiếc áo màu hồng nhạt, kiểu dáng và trang trí giống hệt như trong truyện tranh, chiếc quần ống côn màu trắng bó sát lấy cặp đùi thon thả, mái tóc đuôi ngựa được buộc lại gọn gàng, điểm thêm chiếc cặp bươm bướm vô cùng xinh xắn.
Cách trang điểm như thiếu nữ ngây thơ không làm mất đi sự quyến rũ của cô. Bộ ngực căng tròn nửa kín nửa hở cùng đường cong hấp dẫn đủ khiến người đối diện phải nóng mắt.
Khuôn mặt cô trắng hồng lên như bôi phấn, ngũ quan xinh xắn được tạo hoá sắp xếp một cách hài hoà đến kì lạ. Đôi má bầu bĩnh đáng yêu càng khiến người ta thêm cảm mến. Đôi mắt tròn sáng long lanh cùng cặp mi dài cong vút, cô gái thực sự đẹp tựa 1 đoá phù dung mới nở trên mặt hồ. Dường như đang tìm kiếm tìm kiếm thứ gì đó, khuôn mặt diễm lệ lộ ra nét nghi hoặc, trong sáng mà ngây thơ.
Lạc Tiêu Tiêu?
Dương Thần lập tức nhớ ra cô gái mà hắn đã gặp khi đi mua giày cùng vú Vương, lúc đó cứ khăng khăng muốn mình trở thành bạn trai cô ta, còn lưu lại số điện thoại.
Có điều, Dương Thần chỉ cần trông thấy cô gọi tới thì không nhận. Sau đó dần dần cũng không có liên lạc gì nữa.
Chuyện này vốn dĩ đã trôi qua lâu rồi, có lẽ hắn cũng chẳng bao giờ nhớ tới, nếu không bất ngờ trông thấy cô tại đây hôm nay.
Phải rồi, lúc đó cô nàng nói cô cũng là sinh viên của Đại học Trung Hải. Chẳng trách!
Dương Thần đương nhiên sẽ không chủ động dâng tận cửa, nếu như hồi trước khi chưa kết hôn, gặp được dịp may hiếm có thế này, hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ!
Nhưng giờ thì khác, bên cạnh hắn đã có 1 người phụ nữ vô cùng xuất sắc. Ai dà, trong nhà vợ chính còn đang lườm nguýt làm mặt lạnh; giờ hắn có ăn gan hùm cũng chẳng dám tán tỉnh chọc ghẹo con gái bên ngoài, càng không cần nhắc tới cái cô gái điên điên khùng khùng này nữa.
May thay, Lạc Tiêu Tiêu tìm mãi mà không thấy gì, mơ mơ màng màng sờ sờ vuốt vuốt khuôn mặt mình rồi cứ thế nhảy tưng tưng đi mất.
Thở phào nhẹ nhõm, Dương Thần bước nhanh về phía khu nhà nơi Tiêu Chỉ Tình đang ở.
Tuy rằng lầu trọ dưới phải dùng mật mã để mở khoá, nhưng Dương Thần đã sớm điều tra rõ nên có thể đi vào dễ dàng mà không gặp chút trở ngại nào.
Sau khi lên lầu, hắn tiến về phía phòng của Tiêu Chỉ Tình, gõ cửa.
Một lúc sau, cô gái mới bước ra, chậm rãi mở cửa.
So với mấy lần gặp trước đây, Tiêu Chỉ Tình có vẻ ăn mặc giản dị hơn. Cô mặc một chiếc áo len dài tay màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần bò ngắn ôm sát, đơn giản mà vẫn vô cùng gợi cảm.
Phản ứng đầu tiên khi trông thấy Dương Thần của cô là thò đầu ra, hết sức thận trọng đưa mắt ngó nghiêng như tìm kiếm gì đó phía dưới lầu.
Dương Thần không khỏi thắc mắc, cân nhắc một chút, hắn hỏi:
- Em đang tìm một cô gái phải không?
Tiêu Chỉ Tình thoáng chút ngạc nhiên, vội thu mình vào trong phòng:
-Anh… sao anh biết? Cô ta còn ở dưới lầu không?
Dương Thần lắc đầu:
- Ngó nghiêng tìm kiếm một lúc rồi đi rồi.
Tiêu Chỉ Tình đưa tay lên ngực, thở phào:
- Thế thì tốt!
- Cô ta là ai? Em có quen không? Sao anh trông em có vẻ sợ cô ta đến vậy?
Tiêu Chỉ Tình mấp máy môi, miễn cưỡng nói:
- Em… Mà thôi, đừng nói chuyện này vội. Anh không phải đến đây để cho em xem cái gì đó sao, vào đi rồi nói.
Dương Thần không hỏi gì thêm nữa, gật đầu bước vào phòng khách.
Vì chỉ sống có một mình nên căn hộ của Tiêu Chỉ Tình cũng không lớn, không gian khoảng 10m², cách bài trí sắp xếp trong nhà cũng hết sức đơn giản. Dương Thần tìm chiếc ghế sôpha ngồi xuống. Chỉ Tình rót cho hắn chén nước rồi ngồi vào phía đối diện.
Tiêu Chỉ Tình mỉm cười nói:
- Có gì muốn nhờ em xem giúp thì mau lấy ra đi!
Dương Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Chỉ Tình, trong lòng dậy lên cảm giác chua xót. Chẳng biết phải nói bắt đầu từ đâu, hắn lôi hết mọi thứ ra: giới tử Nhẫn Tu Di và hai thứ pháp bảo, một lọ tử đan dược cùng một lô một lốc những thứ thuốc hỗn tạp lung tung.
Tiêu Chỉ Tinh không khỏi há hốc miệng kinh ngạc, cố giữ vững tinh thần nhìn kỹ một lượt cái đống “Hàng” trước mặt
- Chỗ này… anh làm thế nào mà có được?
Dương Thần không chút giấu giếm, đem câu chuyện tối qua gặp Hách Trường Phong và Lục Hoa Đình như thế nào, chuyện trước đó Hồng Mông sứ giả Thiên Âm hòa thượng đã chết ra sao, tất cả đều kể cho cô nghe.
Tiêu Chỉ Tình nghe được đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, tức giận nói:
- Tên Hồng Mông đó đúng không biết xấu hổ! Bọn chúng luôn tưởng rằng đã tách mình ra khỏi cõi trần tục thì có thể coi khinh những thứ khác trên đời. Bọn chúng thực chất là một lũ ác quỷ hút máu người, chẳng khác gì với lũ gia tộc lánh đời ẩn thế cả! Đều là bọn khốn khiếp chỉ biết bòn rút phá hoại tài nguyên trái đất để phục vụ cho lợi ích cá nhân và những mục đích xấu xa của chúng.
Dương Thần có thể cảm nhận được sự căm phẫn của cô qua những lời nói này. Nói như vậy cũng có phần hơi quá đáng, bởi người ta dù sao cũng đâu phải loại cướp của dã man hay giết người không ghê tay gì, nhưng nghĩ tới những gì mà Tiêu Chỉ Tình từ nhỏ đã phải trải qua, suy nghĩ của cô có phần lệch lạc cũng là điều dễ hiểu.
Dương Thần điềm tĩnh nói:
- Em bây giờ đã thoát khỏi cuốc sống khốn khổ trước kia rồi, vậy thì hãy có cái nhìn lạc quan lên một chút. Đừng cứ giữ mãi mối hận trong lòng nữa, nếu không chính em mới là người mang lại đau khổ cho chính em đó.
Tiêu Chỉ Tình chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt cô hiện lên một màu đen mịt mờ thăm thẳm tràn đầy nỗi oán hận và căm thù.
- Đó là bởi vì bây giờ anh có thể tự quyết định cuộc sống, có thể tự làm chủ vận mệnh của chính mình. Em thì khác. Từ nhỏ đến giờ cuộc đời em chưa bao giờ có hy vọng.
- Trong thế giới của em, trừ nỗi thống khổ và thù hận ra thì không hề có một cảm giác nào khác. Nếu nói có ý nghĩ nào khác hay không, thì đó chính là ý nghĩ… báo thù!
- Em muốn đem tất cả mọi nỗi thống khổ từ nhỏ đến lớn, tất cả trả lại hết không thiếu thứ gì cho lũ ma quỷ đã làm tổn thương em kia.
Dương Thần bất giác giật mình. Sự kích động mãnh liệt của người phụ nữ trước mặt khiến hắn đờ đẫn cả người.
Tiêu Chỉ Tình chợt ra nhận ra mình có phần xúc động hơi thái quá, mặt đỏ ửng lên. Cô bối rối không dám ngẩng đầu lên, vội lái nhanh sang chủ đề mấy thứ pháp bảo mà Dương Thần đem tới kia.
- Em…em xin lỗi. Lẽ ra em không nên nói những điều như vậy trước mặt anh.
Dương Thần mỉm cười:
- Anh lại cảm thấy em bây giờ so với con người xinh đẹp kiêu kì trước kia thì đáng yêu hơn nhiều đó.
Tiêu Chỉ Tình khẽ run lên, hai má ửng lên e thẹn, liếc mắt về phía Dương Thần rồi vội quay mặt đi. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hơn một phút sau, Chỉ Tình mới lấy lại tư thế ban đầu, nghiêm túc nói:
- Những thứ pháp bảo này không phải loại tầm thường, có lẽ khi bọn chúng rời khỏi Hồng Mông đã được ban cho những thứ này để hộ thân.
- Phi kiếm này có tên là “Huyền thuỷ”, là một loại phi kiếm thuộc tính nước, mặc dù được tạo ra từ sắt đen Bắc Cực, nhưng thuần tuý chỉ là nước, chế tạo cũng không phải quá tinh xảo nên chỉ được xếp vào loại trung hạ đẳng mà thôi. Còn “Phượng linh” phi kiếm, nghe nói thời thượng cổ có phượng hoàng bay qua dừng lại ở cánh đồng ngô rồi tạo ra, có thể xếp vào hàng trung phẩm trong số cực phẩm pháp bảo. May mà tu vi của tên Lục Hoa Đình kia còn thấp kém, nếu không y đã gây cho anh phiền phức không nhỏ rồi.
- Giới tử tu di giới này thực tế cũng không có gì ghê gớm cả, không thể coi là thứ pháp bảo tốt được, thậm chí xếp vào hàng hạ phẩm cũng còn gượng ép.
Dương Thần đối với mấy thứ này pháp bảo vốn chẳng hề có chút hứng thú nào. Thứ mà bản thân hắn dùng là căn nguyên của trời đất - thiên địa dẫn xuất lực, bởi vậy những thứ pháp bảo này với hắn chẳng khác nào một đống phế liệu.
Đợi khi đám nữ nhân của mình luyện đủ tu vi rồi, đem cho họ làm vật hộ thân cũng được.
- Vậy bình tử đan dược và đống thuốc linh tinh này thì sao?
Tiêu Chỉ Tình bật cười nói:
- Số anh vẫn còn may chán. Trong chiếc bình tử đan dược này có không dưới 30 viên đan dược hạ phẩm. Bồ đề đan là một loại thuộc dòng bản nguyên rất vững chắc, làm cơ sở để luyện đan. Đối với anh có thể chẳng có tác dụng gì, Hóa Thần Kỳ ăn vào cũng không mấy hiệu quả. Nhưng nếu là tu sĩ chưa đạt tới Hóa Thần Kỳ ăn được loại
bồ đề đan này, có thể đẩy nhanh quá trình Tiên Thiên chân khí chuyển hóa lực chân nguyên.
- Nói như vậy có nghĩa là, nếu không phải là loại thiểu năng ngu dốt bẩm sinh mà có được sự trợ giúp của bồ đề đan thì khả năng đạt tới Hóa Thần Kỳ sẽ gia tăng ít nhất 20%.
Dương Thần buồn bực:
- 20%? Như vậy là quá ít!
Tiêu Chỉ Tình bất đắc dĩ lắc đầu:
- Anh cũng quá coi thường Hóa Thần Kỳ này rồi đó, tăng được thêm 20% cũng là không nhỏ rồi. Hiện này cho dù là với thế giới ảo mộng trong Hồng Mông hay gia tộc Ẩn Thế, đan dược này thực tế còn quan trọng hơn pháp bảo rất nhiều. Hơn nữa bởi vì, số lượng lớn tiên thảo linh dược kỳ thượng cổ đều đã tuyệt chủng rồi, số dược liệu hiện nay đa phần đều là loại bình thường không có mấy giá trị.
- Để có thể tạo ra được linh đan thì ngay cả loại đan dược hạ phẩm nhất cũng còn có giá trị hơn pháp bảo hạ phẩm. Còn đan dược trung phẩm thì ở Hồng Mông thì phải là các trưởng lão mới có. Thượng phẩm đan dược thì khỏi nói rồi, khiến cho người ta phải tranh cướp nhau tới đầu rơi máu chảy mới có được.
Dương Thần ngẫm lại thấy cũng có lý, nếu ăn vài viên đan dược là có thể bước vào Hóa Thần Kỳ thì cái chốn Hồng Mông kia đã chẳng phải chỉ có vẻn vẹn trên dưới nghìn người như vậy rồi.
Nhưng có còn hơn không, tăng được 20% cũng là tăng! Huống chi lại có thể đẩy nhanh tu luyện!
Chỗ bồ đề đan này sẽ phân phát hết cho đám phụ nữ của mình. Thái Ngưng là người cần nhất thì cho nhiều hơn một chút, còn những người khác luyện tới Tiên Thiên kỳ rồi tính sau.
Dương Thần tính đi tính lại, tính cả trấn ma kim chùy, huyết giao kim đao, hiện giờ hắn đã có trong tay năm món pháp bảo.
Có lẽ chỉ có huyết giao kim đao may lắm thì được xếp vào hàng cực phẩm. Nghĩ cũng thật bủn xỉn, chẳng biết cái lũ Hồng Mông hay gia tộc Ẩn Thế kia bao giờ mới tặng cho mình một con cá lớn, làm một món pháp bảo, bản thân không dùng đến đem tặng cho đám phụ nữ phòng thân cũng được.