Hạ Diệp Chi cau có nhìn Mạc Đình Kiên.
Còn anh tỏ ra như không quan tâm tới vẻ mặt khó chịu của cô, hỏi: “Không buồn ngủ sao?”
Giọng điệu của anh giống như hai người đang sống chung với nhau vậy.
Hạ Diệp Chi biết dù cô nói gì đi nữa cũng vô dụng. Bản tính của Mạc Đình Kiên chính là như vậy, những việc có thể nhường thì anh sẽ nghe theo cô. Thế nhưng việc không cho anh ta vào phòng ngủ thì chắc chắn Mạc Đình Kiên sẽ không nghe theo. Việc mà anh ấy muốn làm không phải là việc người khác nói một hai câu có thể thay đổi.
Thấy Hạ Diệp Chi không để ý đến mình, Mạc Đình Kiên vẫn không nản lòng. Anh thản nhiên ngồi xuống giường rồi nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi: “Anh có thể nào đừng đến chỗ em ở giống như nhà anh được không?”
Mạc Đình Kiên nhướn mày: “Nhà em không phải là nhà anh sao?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt đáp: “Lúc đầu chẳng phải là anh đuổi em ra khỏi biệt thự sao?”
Mạc Đình Kiên không hề thích Hạ Diệp Chi nhắc đến chuyện này chút nào.
Mạc Đình Kiên khẽ cau mày, rồi lại tỏ ra rất thoải mái: “Nếu như em không muốn ngủ thì chúng ta có thể làm vài thứ thú vị trước khi ngủ.”
Hạ Diệp Chi quay ra đập gối vào mặt Mạc Đình Kiên nói: “Anh không có tự trọng sao?”
Mạc Đình Kiên chỉ mỉm cười rồi đưa tay ra đỡ lấy gối.
Hạ Diệp Chi đắp chăn lên rồi quay mình sang hướng khác, không thèm quan tâm đến Mạc Đình Kiên. Sau khi tắt đèn, anh cũng lên giường nằm.
Mặc dù miệng Hạ Diệp Chi không nói, nhưng cô không thể phủ nhận việc có Mạc Đình Kiên nằm bên cạnh khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
“Ngày mai hãy dọn về nhà ở đi, ở đó có bảo vệ và người giúp việc sẽ an toàn hơn.”
Giọng của Mạc Đình Kiên đột nhiên vang lên.
Hạ Diệp Chi vẫn thức, nhưng cô không nói gì. Cô giả vờ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nhưng Mạc Đình Kiên biết rõ cô vẫn chư ngủ, anh liền nói thêm: “Nghe lời anh đi.”
Hạ Diệp Chi: “Anh định đối phó với Lưu Chiến Hằng như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!