CHƯƠNG 689: ÂM THẦM TẶNG CÔ
Hai người lớn nhìn nhau, đều buông điện thoại xuống sau đó cùng Mạc Hạ ăn cơm.
Ba người rất lâu rồi không cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy.
Mà lúc này bọn họ cùng ngồi đây ăn cơm với nhau đã không còn là một nhà ba người nữa.
Mạc Hạ có vẻ cực kỳ vui mừng nên tâm trạng Hạ Diệp Chi cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, nhìn Mạc Đình Kiên cũng thấy thuận mắt hơn một chút.
Nhưng vì bị bầu không khí năm mới cuốn hút nên tối nay Mạc Hạ vô cùng phấn khởi.
Đến tận mười một giờ cô bé vẫn chưa buồn ngủ, rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng lại không chịu đi ngủ.
Hạ Diệp Chi khuyên cô bé đi ngủ cũng không có tác dụng, cuối cùng đành để bé ngồi trên sofa không cho bé nghịch nữa.
Không lâu sau, Mạc Hạ liền ngủ mất.
Mạc Hạ vừa ngủ, Hạ Diệp Chi liền ngửa đầu nhìn Mạc Đình Kiên, bắt đầu đuổi người: “Anh có thể đi rồi.”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên hơi trầm xuống một chút, anh nâng cổ tay lên nhìn, lãnh đạm nói: “Còn chưa qua mười hai giờ.”
“Hạ Hạ đã ngủ rồi, anh không cần ở lại đây nữa.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng nói xong liền ôm Mạc Hạ về phòng.
Mạc Đình Kiên bình tĩnh nhìn bóng lưng cô, không nói gì nữa.
Hạ Diệp Chi đặt Mạc Hạ nằm xuống giường, lúc đi ra phát hiện trên sofa đã không thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên đâu nữa.
Đi rồi sao?
Hạ Diệp Chi nhìn lại căn phòng, phát hiện Mạc Đình Kiên thật sự đi rồi lúc này mới thở phào một hơi ngồi lên sô-pha.
Một lúc sau cô đứng dậy rót cho mình một ly rượu rồi đặt lên bàn trà.
Đáy lòng có chút mất mát nhưng lại cũng không phải như vậy.
Bây giờ cô đã không còn khó có thể chấp nhận như khi vừa mới chia tay Mạc Đình Kiên nữa rồi.
Thời gian thấm thoắt qua đi, đồng hồ đã điểm mười hai giờ, điện thoại Hạ Diệp Chi bắt đầu không ngừng nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới.
Có một số tin vừa nhìn là biết gửi tập thể, đến người không quen biết cũng có.
Hạ Diệp Chi trả lời Thẩm Lệ trước rồi đến Tần Thủy San sau đó là những người có một chút ấn tượng.
Trả lời tin nhắn xong, cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn bên ngoài nhà nào nhà nấy đèn đuốc sáng trưng, đáy lòng cũng có hơi cô đơn, quạnh hiu.
Trong chiếc xe đậu ở cửa chung cư, cánh tay Mạc Đình Kiên gác lên cửa sổ xe đã được hạ xuống, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay đã tích một mảng lớn tàn thuốc, anh ngồi dựa lưng vào ghế có hơi thất thần.
Đến khi điện thoại không ngừng rung lên, anh mới cầm lên nhìn thời gian một chút.
Thì ra cuối cùng cũng đến mười hai giờ.
Điện thoại vì không ngừng có tin nhắn gửi đến mà rung lên liên tục, Mạc Đình Kiên cũng không xem mà vứt điện thoại sang một bên.
Anh thu tay lại, cầm gạt tàn đến trước mặt rồi phủi tàn thuốc đã tích tụ đi.
Sau đó, anh hút một hơi cuối cùng rồi vứt đầu mẩu thuốc lá đi, lái ô tô rời khỏi đây.
…
Ngày đầu tiên của năm mới, thành phố Hà Dương có tuyết rơi.
Buổi sáng vừa ngủ dậy Hạ Diệp Chi liền cảm thấy rất lạnh.
Cô lấy cái áo lông vũ đặc biệt dày mà sáng nay đã chuẩn bị cho Mạc Hạ ra mặc cho cô bé. Mạc Hạ vốn đã hơi mập lại mặc dày như vậy khiến cô bé nhìn như một nắm tròn, rất đáng yêu.
Mạc Hạ không muốn mặc dày như vậy, cô bé đưa cánh tay ra, bĩu môi nói: “Không cử động được nữa, con lúc này giống như chim cánh cụt vậy.”
“Không, chim cánh cụt không đáng yêu bằng con.” Hạ Diệp Chi giúp Mạc Hạ đội mũ, xoa mặt cô bé nhân tiện nói câu này.
“Mẹ, con biết mẹ muốn con mặc cái áo này nên mới nói như vậy.” Mạc Hạ lật lật ống tay mình, bộ dáng như nhìn thấu tất cả.
Hạ Diệp Chi vô cùng buồn cười: “Không có, mẹ nói thật đó.”
“Người lớn thích nhất là gạt người.” Mạc Hạ cúi đầu, vẻ mặt không vui nói thầm: “Hôm qua ba nói hôm nay cũng sẽ ở nhà chúng ta nhưng sáng nay ngủ dậy con lại không thấy ba đâu.”
Động tác kéo khóa giúp Mạc Hạ của Hạ Diệp Chi hơi dừng lại, cô trầm mặc.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hạ Diệp Chi hơi sửng sốt, đáy lòng có một trực giác khó hiểu, người gõ cửa có lẽ là Mạc Đình Kiên.
Tối qua nếu như Mạc Đình Kiên đã nói với Mạc Hạ rằng hôm nay cũng sẽ ở nhà cô thì anh nhất định sẽ làm được.
Mạc Hạ biết Mạc Đình Kiên đi rồi không nghĩ rằng anh sẽ lại tới nữa nên lúc này cũng không hứng thú đi mở cửa mà ngồi đó nghịch khóa kéo áo mình.
Hạ Diệp Chi đứng dậy mở cửa, khi cô mở cửa ra nhìn thấy Mạc Đình Kiên đứng ngoài thì không còn ngạc nhiên như hôm qua nữa.
Cô không nói gì chỉ nhìn Mạc Đình Kiên một cái rồi quay người vào nhà.
“Hạ Hạ, ba đến rồi.”
Mạc Hạ quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Cô bé ngạc nhiên trừng lớn mắt, chạy tới cười với Mạc Đình Kiên: “Sao ba lại tới đây?”
“Không phải con bảo ba tới sao?” Mạc Đình Kiên nhíu mày, đưa hộp quà trong tay cho Mạc Hạ: “Năm mới vui vẻ.”
“Quà?” Mắt Mạc Hạ sáng lấp lánh: “Cảm ơn ba.”
Cô bé nói xong thì ôm hộp quà đi mở, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “Quà của mẹ thì sao?”
“Quà của mẹ là món quà thần bí, ba phải âm thầm tặng mẹ.” Khi Mạc Đình Kiên nói lời này, vẻ mặt tự nhiên như thật.
Hạ Diệp Chi cười thầm trong lòng, sau khi Mạc Đình Kiên chia tay cô đến cách dỗ con cũng biết rồi.
Mạc Hạ tin là thật, ôm quà của mình chạy về phòng bé: “Con về phòng đây, ba tặng món quà thần bí cho mẹ đi nhé.”
Còn biết để thời gian riêng cho Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, Mạc hạ cũng đã nhọc lòng rồi.
Mạc Hạ vừa đi, nụ cười trên mặt Hạ Diệp Chi cũng biến mất, cô khoanh tay trước ngực nhìn Mạc Đình Kiên, giọng điệu tốt lắm: “Anh lại đến đây làm gì?”
“Hạ Hạ muốn anh đến, đúng lúc anh cũng rảnh nên đến thôi.” Mạc Đình Kiên ngồi lên sô-pha, thần thái tự nhiên như đang ở nhà anh.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên đang cố ý.
Nếu anh nói sớm rằng anh có thời gian, muốn đón Mạc hạ đến chỗ anh đón năm mới cũng được.
Nhưng anh lại chạy đến nhà cô hai ngày liền khiến cô cảm thấy Mạc Đình Kiên dường như là cố ý làm vậy.
Nhưng anh làm vậy thì có ý nghĩa gì?
Hạ Diệp Chi không hiểu trong lòng Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì nhưng cũng không thể ngăn cản anh đến nhà cô, càng không thể đuổi anh đi, chỉ có thể tùy ý Mạc Đình Kiên muốn làm gì thì làm.
Ba ngày liên tiếp, Mạc Đình Kiên đều đúng giờ đến nhà Hạ Diệp Chi.
Mà lần nào cũng lấy cớ vì Mạc Hạ.
Cuối cùng, bắt đầu từ mùng ba Tết, Mạc Đình Kiên không đến nữa.
Ăn trưa xong, khi Hạ Diệp Chi lướt điện thoại thì thấy tin tức Mạc Đình Kiên tham gia hoạt động.