Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô vợ thay thế

CHƯƠNG 659: NƯỚC MẮT THẬT LẠNH

Cả đầu của Khanh Tần kẹt trong cửa sổ xe, động cũng không dám động, toàn thân run rẩy, trên người cũng chảy từng giọt nước đọng xuống.

Đây là sợ vãi tè sao?

Hạ Diệp Chi ánh mắt lạnh nhìn Khanh Tần, liền ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng.

Cô lần này vừa lạnh lùng mà tỉnh táo.

Lưu Chiến Hằng nhìn Hạ Diệp Chi đứng đó không động đậy, sắc mặt có chút trầm xuống, nghiêm khắc nói: “Đến đằng sau tôi”!

Hạ Diệp Chi vẫn đứng đó không cử động gì.

Lại muốn được người đàn ông suýt chút nữa hại chết con gái cô cứu lần nữa, cô không muốn.

Một chút cũng không muốn.

Lưu Chiến Hằng dường như đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô: “Nếu như hôm nay em không cùng tôi đi, còn có thể xem được mặt trời ngày mai không, trong lòng bản thân em rất rõ ràng. Nếu em đi cùng tôi, còn có cơ hội báo thù tôi”.

Hạ Diệp Chi hung dữ trừng to mắt.

Cô nghe được Lưu Chiến Hằng đang dùng kế khích tướng.

Nhưng mà, ánh mắt Lưu Chiến Hằng rất thẳng thắn vô tư.

Ngữ khí của anh ta là nghiêm túc, anh ta thật là muốn cứu cô.

Trên mặt anh ta không có nụ cười, khắp mặt âm u, lại đêm đến cảm giác lạnh lẽo, đây là dáng vẻ anh ta cởi bỏ bộ ngụy trang xuống.

Cô thật sự không muốn để Lưu Chiến Hằng cứu.

Nhưng mà, nếu thật sự chết trong tay của Khanh Tần, vậy càng khiến người không đáng rồi.

Môi của hạ Diệp Chi mím chặt lại, từ từ bước đến sau người Lưu Chiến Hằng.

Cô đi đến sau người Lưu Chiến Hằng, liền cảm thấy vai của Lưu Chiến Hằng như thả lỏng bình tĩnh một chút, hơi quay đầu nói nhỏ: “Lên xe của tôi” !

Hạ Diệp Chi không có thêm lưỡng lự nào, quay người lập tức lên xe.

Cô mở cửa xe chính là ghế lái phụ.

Lưu Chiến Hằng một lúc đem Khanh Tần từ trong cửa sổ xe kéo ra ngoài, cùng anh đi đến ngoài cửa xe.

Hạ Diệp Chi chìa tay đem cửa xe ở ghế lái phụ của Lưu Chiến hằng mở ra.

Mạng nhỏ của Khanh Tần vẫn đang nằm trong tay Lưu Chiến Hằng, hắn ta run lẩy bẩy nói: “Anh….anh vẫn không tha cho tôi! Tôi đã….tha cho con tiện….rồi”!!

Lời nói của hắn về sau còn chưa nói hết, đã bị Lưu Chiến Hằng kéo qua đẩy xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cùng lúc đó, Lưu Chiến Hằng nhanh chóng lên xe.

Tốc độ xe đi số nhanh nhất, khiến tay của Khanh Tần không có phản ứng kịp.

Có điều, dù tay của Khanh Tần có phản ứng kịp, cũng không có ý định bắt hai người lại, dù sao Lưu Chiến Hằng ra tay với Khanh Tần không nhẹ.

Bọn họ đương nhiên trước tiên phải bảo vệ ông chủ của mình trước, không thì không có ai phát lương.

Hai người lái được ra một một đoạn , thì nghe được còi xe của xe công an.

Hạ Diệp Chi nghĩ, rồi nói: “Tôi lúc trước có báo công an”.

Lưu Chiến Hằng “ừ” một tiếng, quay đầu nhìn cô: “Dựa vào, để tôi lái xe”.

Trạng thái của Hạ Diệp Chi quả thật không tốt, cô nhìn một cái, không có xe nào đuổi theo, mà xe cảnh sát cũng vừa đúng lúc từ một bên lái đến, cô liền yên tâm đỗ xe vào lề đường.

Cô và Lưu Chiến Hằng thay đổi vị trí, Lưu Chiến Hằng lái xe, hỏi một câu: “Vết thương của em sao rồi”?

“Không chết được”. cho dù được Lưu Chiến Hằng cứu, cũng không thể quên được những chuyện Lưu Chiến Hằng đã làm.

Cô chưa từng gặp ai biến thái hơn Lưu Chiến Hằng.

Xấu đến cực điểm, lại hết lần này đến lần khác cứu cô.

Ngược lại khiến tâm trạng của Hạ Diệp Chi trở nên phức tạp.

Vốn dĩ sau chuyện biệt thự cháy, Hạ Diệp Chi thật sự rất hận Lưu Chiến Hằng.

Nhưng bây giờ, lửa hận kia dường như đã nhạt đi một chút.

Lưu Chiến Hằng ngược lại không nói gì nhiều.

Miệng vết thương trên cổ thật ra không sâu, máu đã khô lại rồi, vết thương sao có thể chảy máu, chỉ cần không động đến, vẫn có thể cầm đến bệnh viện.

Hạ Diệp Chi dựa vào lưng ghế, quay đầu nhìn cửa sổ.

Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy: “Dừng xe”!

Lưu Chiến Hằng không hiểu gì cả, nhưng vẫn để xe dừng lại.

Xe của anh mới dừng lại, Hạ Diệp Chi liền mở cử xe ra.

Lưu Chiến Hằng cau mày, nhìn theo phương hướng Hạ Diệp Chi đi, đúng lúc nhìn thấy Mạc Đình Kiên và Tô Miên đang ôm nhau.

Anh nhếch miệng, tự mình nói với mình một câu: “Thật thú vị”.

Hạ Diệp Chi đi đến rất nhanh, nhưng cô đi đến nơi cách Mạc Đình Kiên và Tô Miên chỉ có vài bước liền dừng lại.

Vừa nãy ở trên xe liếc qua một cái, cô còn cho rằng là nhìn nhầm rồi.

Cho nên, cô cần đi đến gần hơn chút, để nhìn cho rõ.

Vậy mà lại thật là Mạc Đình Kiên và Tô Miên.

Hạ Diệp Chi dừng lại, đứng nguyên ở đó, cắn mạnh vào môi, nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên và Tô Miên.

Tô Miên nhìn thấy Hạ Diệp Chi, cả mặt ngại ngùng đẩy Mạc Đình Kiên ra nói: “Anh xem, đây không phải Hạ tiểu thư sao”?

Mạc Đình Kiên quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, ánh mắt u trầm, rất khó để người khác nhìn ra anh đang nghĩ cái gì.

Anh nhìn Hạ Diệp Chi một lúc, liền đáp một câu nhàn nhạt: “Ồ”.

Tô Miên đối với dáng vẻ lãnh đạm của Mạc Đình Kiên vô cùng hài lòng, cố ý kinh ngạc nói: “Cô ấy xem ra dường như xảy ra chuyện gì rồi? Dù sao cô ấy cũng là vợ trước của anh, không hỏi chút cô ấy xảy ra chuyện gì sao”?

“Người không có liên quan, không cần hỏi nhiều, đi thôi”. Mạc Đình Kiên nói xong, liền giúp Tô Miên mở cửa xe ghế phụ ra.

Tô Miên đắc ý nhìn Hạ Diệp Chi cười, ngẩng cằm đầy kiêu ngạo lên xe.

Thật ra người Hạ Diệp Chi nhìn từ đầu đến cuối chỉ là Mạc Đình Kiên thôi.

Cô quan tâm chỉ là Mạc Đình Kiên.

Nhưng mà Mạc Đình Kiên lại nói gì chứ?

Người không liên quan, không cần hỏi nhiều.

Hay cho câu không cần hỏi nhiều.

Tô Miên lên xe, Mạc Đình Kiên đóng cửa xe lại, quay người đến bên kia xe.

Lúc này, anh nghe thấy sau người truyền đến giọng lạnh đến xương cốt của Hạ Diệp Chi: “Mạc Đình Kiên”!

Hai người trên mặt xưng hô,từ trước đến nay không tính toán qua, đôi bên trực tiếp gọi tên, nhưng từ trước đến nay không có cảm giác xa lạ gì.

Nhưng lúc này, Hạ Diệp Chi gọi tên anh, khiến anh từ trong đó cảm thấy khác lạ.

Lưng của anh đối chọi với cô, không hề quay đầu lại.

Sắc mặt của Hạ Diệp Chi lạnh tê tê lên: “Như anh mong ước, chúng ta về sau chỉ là người không liên quan” !

Cô nói xong, quay người lại giống như lúc đến, bước nhanh đến chỗ xe của Lưu Chiến Hằng, rất nhanh đã lên xe của Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng cả mặt đầy vẻ nghiền ngẫm nhìn cô: “Có thể đi được chưa”?

Sắc mặt của Hạ Diệp Chi lạnh như trời mùa đông này vậy.

“Như anh mong muốn, tôi và Mạc Đình Kiên từ đây cũng không có liên quan gì nữa”.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!