CHƯƠNG 554: NẾU KHÔNG TỰ GÁNH LẤY HẬU QUẢ
Hạ Diệp Chi chống hai tay xuống bàn, khẽ nhướn người về phía trước: “Anh ta đang ở nơi nào!”
Lưu Chiến Thiên chỉ cười rồi đứng dậy đi ra ngoài, chứ không trả lời câu hỏi của cô.
Hạ Diệp Chi vội vã chạy theo đứng chắn trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Chí ít, anh cũng phải cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng một lần, anh luôn không cho tôi gặp Lưu Chiến Hằng, giữ tôi ở đây không ngó ngàng gì tới, rốt cuộc là có ý gì?”
Từ những gì Lưu Chiến Hằng nói, cô có thể đoán ra được dường như Lưu Chiến Thiên cũng không có ác ý với cô, hiện tại ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ, nên cô mới dám nói thẳng ra như vậy.
Lưu Chiến Thiên cúi xuống nhìn cô thật kỹ, không biết đang nghĩ gì nhưng rốt cuộc vẫn chần chừ không nói.
Anh ta cũng không mặc nhiều quần áo, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài khoác áo vest, nhưng anh ta không cài nút áo trên cùng như Lưu Chiến Hằng, Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, anh luôn mặc đồ vest và thắt cà vạt khi đi làm, vừa nhìn đã thấy nghiêm chỉnh, khiến người ta rất tin tưởng và nghe lời.
Lưu Chiến Thiên thoạt trông thì xuề xòa hơn một chút, anh ta không cài hai hạt nút trên cùng của áo sơ mi, Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên cô loáng thoáng nhìn thấy một vết sẹo lộ ra tại vùng cổ áo.
Cô nhớ ba năm trước, lần đầu tiên Lưu Chiến Hằng gặp cô, trên người cũng có rất nhiều vết sẹo, về sau anh bị bệnh phải nằm viện nên Hạ Diệp Chi cũng có thấy qua.
Trên người Lưu Chiến Thiên cũng có vết sẹo?
Chẳng phải cả hai anh em vừa được mười mấy tuổi thì cha mẹ đều bất ngờ qua đời nên mới được một Hoa Kiều nhận nuôi sao?
Theo lý mà nói, cuộc sống của bọn họ hẳn là rất bình thường mới đúng, tại sao trên người cả hai đều chi chít vết sẹo chứ?
Lưu Chiến Thiên để ý thấy ánh mắt của Hạ Diệp Chi nên cúi đầu nhìn thoáng qua lồng ngực của mình, rồi cau mày nói: “Cô Hạ, cô định quyến rũ để tôi khai ra chỗ của Lưu Chiến Hằng à?”
Hạ Diệp Chi sửng sốt, tức giận nói: “Anh cho rằng ai cũng vô liêm sỉ giống như anh sao? Bệnh hoạn!”
Nói xong cô liền xoay người đi ra ngoài, còn Lưu Chiến Thiên nhìn thấy bóng lưng cô lại đột nhiên cau mày giơ tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn cùng cực.
Anh ta lảo đảo hai bước thì va phải lưng ghế, nhưng cơn đau đầu như búa bổ nên anh ta hoàn toàn mất thăng bằng, khuỵu gối ngã quỵ xuống đất.
Trong khoảnh khắc, Ly từ ngoài lao vào: “Ngài làm sao vậy!”
Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt Lưu Chiến Thiên, muốn đỡ anh dậy.
*
Hạ Diệp Chi về phòng, ngồi xuống đầu giường, nghĩ mãi vẫn không ra manh mối.
Cô cảm thấy có rất nhiều manh mối nhưng cũng cảm thấy như thể chẳng nắm được manh mối gì.
Hay là gọi điện cho Mạc Đình Kiên?
Cô phải tìm ai đó đưa ra ý tưởng mới được.
Cô cầm điện thoại di động lên, bấm từng con số trong dãy số điện thoại của Mạc Đình Kiên một cách thuần thục rồi chần chờ một chút mới bấm gọi đi.
Nếu Mạc Đình Kiên tỏ thái độ thờ ơ thì cô sẽ nói là mình nhớ Hạ Hạ.
Mà đúng là cô cũng rất nhớ Hạ Hạ.
Chuông reo một hồi, hai hồi rồi ba hồi…
Vì không ai nghe máy nên điện thoại sắp tự động ngắt, đúng lúc này thì có người bắt máy.
Hạ Diệp Chi không ngờ những giây cuối cùng lại có người bắt máy, cô không chắc có phải là Mạc Đình Kiên hay không bởi cũng có thể là Thời Dũng: “Mạc Đình Kiên?”
“Ừ.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hờ hững, nhưng may mắn đó là giọng nói rất quen thuộc.
Tính rõ ra thì Hạ Diệp Chi đã đến nước M được khoảng một tuần rồi nhưng ngoại trừ hai ngày đầu có gọi điện thoại sang thì mấy ngày sau không cách nào liên lạc được, nên đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mạc Đình Kiên, trong khoảnh khắc Hạ Diệp Chi lại cảm thấy là lạ.
Cô một tay cầm điện thoại, tay còn lại thì kéo tấm ga trải giường trong vô thức: “Anh đang làm gì đó?”
Mạc Đình Kiên hờ hững trả lời: “Đang ăn cơm.”
Lần này, đầu dây bên kia lại có tiếng của Mạc Hạ cất lên: “Điện thoại của ai vậy ạ?”
Mạc Hạ nói xong, lại hỏi: “Là mẹ ạ?”
Hạ Diệp Chi nghe tiếng của Hạ Hạ thì giọng điệu cũng phấn khởi hơn: “Anh đang ở nhà ăn cơm với Hạ Hạ sao?”
Mạc Đình Kiên khẽ hừ một tiếng cực kỳ nhỏ, lạnh lùng nói: “Vẫn nhớ mình còn có một đứa con gái sao?”
Hạ Diệp Chi quyết định trực tiếp bỏ qua những lời này: “Cho em nói chuyện với Hạ Hạ đi.”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát thì tiếng của Hạ Hạ liền cất lên: “Mẹ ơi!”
Mạc Đình Kiên chắc đã bật loa ngoài nên Mạc Hạ vừa lại gần giọng nói liền hơi to.
“Hạ Hạ, có nhớ mẹ không?”
“Nhớ ạ, rất rất nhớ.”
Nghe được giọng nói non nớt của Mạc Hạ, Hạ Diệp Chi không tự chủ mà mỉm cười.
Cô còn chưa kịp nói gì thì lại nghe Mạc Hạ nói: “Ba nhớ mẹ nên đã khóc.”
Hai tiếng “đã khóc” cuối cùng được cô bé cố ý nhấn mạnh, nghe giống như sự cường điệu trong phim hoạt hình vậy.
“Hả?” Hạ Diệp Chi bất ngờ.
Mạc Đình Kiên nhớ cô, nhớ phát khóc?
Có lẽ Mạc Đình Kiên lấy di động lại nên ở đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói bất mãn của Mạc Hạ: “Con vẫn còn muốn nói chuyện với mẹ!”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Mạc Đình Kiên.
Anh chẳng có tâm trạng giải thích: “Bữa trước ăn lẩu bị sặc, chọc cười Hạ Hạ nên con bé mới nhớ vậy.”
Hạ Diệp Chi chỉ quan tâm ý chính: “Anh dẫn con bé đi ăn lẩu?”
Không đợi Mạc Đình Kiên nói, Mạc Hạ đứng bên cạnh đã gồng mình hét lớn: “Cực kỳ cay!”
Mạc Đình Kiên nheo mắt nhìn thoáng qua Mạc Hạ, cô bé nhún vai rồi nháy mắt, sau đó nhón chân chạy đi tìm cô giúp việc: “Dì ơi, con khát nước.”
Rất giỏi kỹ năng thoát hiểm.
Hạ Diệp Chi nghiến răng nói: “Mạc Đình Kiên, sao anh lại dẫn Mạc Hạ đi ăn lẩu?”
“Chỉ cho con bé một bát súp nhỏ thôi.”
“Vậy sao con bé nói cay?”
“Con bé không ăn cay, chỉ nếm một chút thôi.”
“Một chút cũng là ăn!”
“…”
Mạc Đình Kiên không nói gì nữa nên điện thoại lại im lặng một lúc.
Lát sau, Mạc Đình Kiên mới hỏi tiếp: “Khi nào em về?”
Nói xong anh liền vội vàng bồi thêm một câu: “Hạ Hạ nhớ em.”
“Anh không nhớ em à?”
Mạc Đình Kiên: “Hả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!