CHƯƠNG 484: GỌI ÔNG NỘI CŨNG VÔ ÍCH.
“Tại sao anh tới đây?”
Hạ Diệp Chi không nghĩ người tới sẽ là Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên còn mặc bộ âu phục khi chia ra ở sân bay lúc chiều, anh nhìn Hạ Diệp Chi một cái, khom người bế Mạc Hạ lên, đi thẳng vào trong phòng.
Đi hai bước, cảm giác được Hạ Diệp Chi không đi theo, anh mới quay đầu lại nói: “Ăn cơm.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, cúi đầu nhìn thời gian một chút, lúc này mới phát hiện ra cũng đã bảy giờ tối.
Mạc Đình Kiên ôm Mạc Hạ đi tới ngồi lên trên ghế sa lon, Hạ Diệp Chi vội vàng đóng cửa lại, đi lên theo.
Hạ Diệp Chi hỏi bé: “Mạc Mạc có đói không? Muốn ăn gì?”
Mạc Hạ ngồi trên đùi Mạc Đình Kiên, khua tay múa chân nói: “Đùi gà.”
“Đùi gà hả? Để mẹ xem xem có hay không?”Hạ Diệp Chi xoay người đi về phía tủ lạnh.
Lúc cô rời đi, dự định mười ngày sau mới về, nên vì vậy mọi thứ trong tủ lạnh về cơ bản đã được dọn sạch, ngoại trừ thịt đông lạnh trong tủ đông.
Nhưng cũng không xác định có đùi gà hay không.
Cô đến phòng bếp mở cửa tủ lạnh ra, nhìn trong ngăn đông lạnh, phát hiện bên trong thật ra vẫn có đùi gà.
Con nít thích đùi gà cánh gà, Hạ Diệp Chi bình thường lúc đi mua, thì sẽ mua thêm một chút, cho dù khoảng thời gian này Mạc Hạ không ở chỗ cô cũng vậy.
Hạ Diệp Chi một tay vịn cánh cửa tủ lạnh, hướng về phía Mạc Hạ hô: “Mạc Mạc, trong tủ lạnh có đùi gà, con chơi cùng ba một chút, mẹ nấu cơm.”
Mạc Hạ trả lời một tiếng: “Dạ.”
Hạ Diệp Chi cầm thịt trong ngăn đông lạnh ra, lại đi ra phòng khách nhìn một chút.
Mạc Đình Kiên mở ti vi lên, nghe âm thanh hình như là phim hoạt hình.
Mạc Hạ ôm con cọp nhỏ ngồi bên cạnh anh, tập trung tinh thần xem ti vi, Mạc Đình Kiên hai chân vắt chéo lên nhau, hơi rũ mắt xem ti vi.
Hai cha con bọn họ tư thế giống nhau như đúc.
Mạc Hạ tình thoảng cười một tiếng, nhưng Mạc Đình Kiên ngồi từ đầu đến đuôi mặt không biểu cảm xem ti vi.
Hạ Diệp Chi cong cong môi, đi vào phòng bếp.
Nhà không có thức ăn tươi mới, trừ thịt ra cũng chỉ có một ít củ hành tây, và mộc nhĩ.
Hạ Diệp Chi làm đùi gà om, mộc nhĩ miếng thịt, khoai tây thái lát xào, súp tôm và rong biển.
Thật là một món ăn nấu tại nhà đơn giản.
Lúc Hạ Diệp Chi nấu xong canh, liền hướng phòng khách gọi: “Hạ Hạ, ăn cơm, tới phòng bếp đem chén đũa tới đi.”
Cũng không lâu lắm, cô cảm giác có người tới sau lưng, bước chân có chút nặng.
Mỗi lần Mạc Hạ ăn cơm, đều hưng phấn chạy đến nhà bếp lấy chén.
Người có bước chân hơi nặng này, dĩ nhiên là Mạc Đình Kiên.
Cô dừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra đúng là Mạc Đình Kiên đi vào.
Anh cũng không nhìn Hạ Diệp Chi, rất tự nhiên đi về phía tủ chén, mở tủ chén lấy chén ra.
Chén của Mạc Hạ là chén có màu sắc nhi đồng chuyên dụng, anh lấy chén của Mạc Hạ trước, rồi mới cầm hai chén trắng cho hai người bọn họ.
Có lẽ cảm nhận được Hạ Diệp Chi đang nhìn anh, anh đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của cô.
Vốn là Hạ Diệp Chi quang minh chính đại nhìn, nhưng lại bị Mạc Đình Kiên nhì chằm chằm như vậy, lại có chút không được tự nhiên.
Cô cười một tiếng, yên lặng quay đầu, đi xem canh.
Trong canh rong biển và súp tôm, rong biển và tôm không cần phải luộc. Cho chúng vào bát, nhúng với nước sôi, sau đó thêm một chút muối, giấm và hẹ.
Cô đem canh múc ra, bên cạnh lại có một bàn tay duỗi tới, một tay bưng bát canh đi.
Hạ Diệp Chi quay đầu, phát hiện ra một tay khác của anh còn đang cầm chén, liền nói: “Để tôi….”
Mạc Đình Kiên không chú ý tới cô, một tay cầm chén, một tay cầm canh, dễ dàng đi ra ngoài.
Hạ Diệp Chi không thể làm gì khác là đi ra theo, đem món ăn của cô bưng ra theo.
Sau khi Mạc Đình Kiên đặt canh xuống bàn trước mặt, liền cất giọng nói: “Hạ Hạ, ăn cơm.”
Mạc Hạ vẫn tập trung xem ti vi như cũ, căn bản là không nghe được giọng của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên hơi híp híp mắt, đứng lên đi tới.
Anh đi tới, trực tiếp cầm điều khiển trên bàn lên tắt ti vi.
Mạc Hạ đang xem ti vi, tính khí nhỏ liền nổi lên, đem búp bê vải trong tay ném xuống đất, chỉ Mạc Đình Kiên nói lớn: “Tại sao tắt ti vi của con!”
Bởi vì tức giận, giọng bé giương cao không ít, có chút bén nhọn.
Mạc Đình Kiên đối với điều này thờ ơ, chỉ con cọp nhỏ bị Mạc Hạ ném xuống, trầm giọng nói: “Nhặt lên.”
“Con không nhặt.” Mạc Hạ nhăn mũi, hừ lạnh với anh, cầm điều khiển lên tiếp tục mở ti vi.
Mạc Đình Kiên cũng không nhìn động tác nhỏ này của bé, lúc bé đưa tay lấy điều khiển, anh cũng duỗi tay ra xách cổ áo bé lên, đem bé từ sa lon xốc lên hướng về phía bàn ăn.
Hạ Diệp Chi vừa bưng món cuối cùng ra, nhìn thấy cảnh này.
Lúc Mạc Hạ bị Mạc Đình Kiên xốc lên, rất mẫn cảm biết rằng anh có thể tức giận không dám làm ầm lên nữa, siết chặt quả đấm nhỏ, mím môi thành một đường thẳng, không dám khóc.
Hạ Diệp Chi đặt món ăn cuối cùng xuống, nhìn Mạc Đình Kiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Vốn là Mạc Hạ không dám khóc, nhưng vừa nhì thấy Hạ Diệp Chi, liền “Oa” một tiếng khóc lớn: “Mẹ, con muốn mẹ!”
Tiếng khóc thê thảm dị thường.
Nếu không phải Hạ Diệp Chi vừa nhìn thấy, có lẽ cô còn tưởng Mạc Đình Kiên ngược đãi bé.
Mạc Đình Kiên đem Mạc Hạ nhét vào trong ghế dành cho trẻ con, mặt không cảm xúc nói: “Con hôm nay gọi ông nội cũng vô ích.”
Tiếng khóc của Mạc Hạ ngưng lại một chút, sau đó lại ngửa đầu “Oa” một tiếng khóc lớn, thê thảm gọi: “Ông nội! Con muốn ông nội!”
Sắc mặt Mạc Đình Kiên lập tức đen.
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô cũng là lần đầu đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ương bướng này của Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên rót một lý nước, đem đến trước mép Mạc Hạ: “Uống nước im lặng một chút.”
Hạ Diệp Chi dở khóc dở cười nhìn Mạc Đình Kiên.
Có ai dỗ Con nít như anh không?
Cô không nhìn nổi, đi tới muốn dỗ Mạc Hạ, lại bị Mạc Đình Kiên ngăn lại.
Tiếng khóc Mạc Hạ nhỏ lại một chút, ủy khuất trông đợi nhìn Hạ Diệp Chi: “Mẹ…”
Đáng lẽ Hạ Diệp Chi phải nói, nhưng lại bị Mạc Đình Kiên đẩy ra một cái, anh lặp lại lần nữa: “Uống nước.”
Giọng anh có chút nghiêm túc, Mạc Hạ run một cái, cúi người thành thật uống nước.
Bé uống một hớp lớn, rồi lại đẩy tay Mạc Đình Kiên ra: “Không uống nữa.”
“Tỉnh táo chưa?” Mạc Đình Kiên đặt ly nước xuống, hỏi bé.
Mạc Hạ đưa tay lau nước mắt trên mặt, và nói: “bình tĩnh rồi.”