Mọi thứ của Thẩm Lệ đều do Trình Hân phụ trách, bất kể là cuộc sống, công việc, hay là những chuyện như yêu đương, đều phải nói trước với Trình Hân.
Cô vốn tưởng rằng Trình Hân sẽ không đồng ý, không ngờ phản ứng của cô ấy lại bình thản như vậy.
Trình Hân nhướng mày: “Em cũng không phải ngôi sao đang nổi, có yêu đương hay không thì ảnh hưởng gì chứ.”
“…”
Cô cảm thấy có chút đau lòng.
Thẩm Lệ dang hai cánh tay ra, ý bảo Trình Hân nhìn vào cô: “Là do em không đủ đẹp, hay do vóc dáng không tốt? Em không xứng làm ngôi sao nổi tiếng sao?”
Trình Hân không nghe cô nói năng linh tinh.
“Em muốn yêu đương cũng được, nói tên người đó ra trước đã, chị cho người đi điều tra xem có lịch sử đen tối gì không, cả năm nay em cần cù quay phim, nhân duyên rất tốt, có rất nhiều người hâm mộ, hai năm nữa em cũng đã ba mươi tuổi rồi, tuổi tác này mà yêu đương cũng không ảnh hưởng gì đến tiếng tăm của em cả…”
Thẩm Lệ khẽ thở dài một hơi: “Thật ra em muốn làm nữ thần của các trạch nam.”
***
Cuối năm nay có rất nhiều hoạt động, thời gian tới, Thẩm Lệ sẽ phải liên tục chạy show, bận rộn đến mức không có cả thời gian để thở.
Cố Tri Dân cũng rất bận, đến lúc hai người gặp mặt, đã là một tháng sau rồi.
Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi hưởng tuần trăng mật trở về, mời mọi người đến ăn cơm ở Kim Hải.
Thẩm Lệ vừa hoàn thành xong một show, nhìn đồng hồ, chần chừ, cô cố ý đến muộn một chút.
Không ngờ đến, cô lại đụng phải Cố Tri Dân ở ngay trước cửa phòng bao.
Khoảng thời gian này hai người đều bận, sắc mặt đều không tốt lắm, tiều tụy hơn so với khoảng thời gian trước.
Cố Tri Dân nhìn lướt quá cô một lượt, thấy cô gầy đến mức cằm cũng nhọn hơn, khẽ nhíu mày: “Gần đây rất bận à?”
Vốn dĩ Thẩm Lệ không tính nói chuyện với anh, nhưng thấy dáng vẻ quan tâm của anh, cô không kìm chế được mà trả lời: “Cũng hơi hơi.”
“Những hoạt động không cần thiết thì không cần tham gia.” Cố Tri Dân nghĩ thầm trong lòng, anh phải tìm Trình Hân để nói chuyện.
Đối với nghệ sĩ mà nói, làm gì có hoạt động nào là không cần thiết chứ?
Không có.
Phàm là những hoạt động có liên quan đến bản thân, đều cần thiết phải tham gia.
Chỉ có điều, ở trước mặt cô, dường như Cố Tri Dân chưa bao giờ là một người có nguyên tắc cả.
Lúc còn nhỏ, Cố Tri Dân dạy cô và em họ của anh làm bài tập, lúc nào cũng nghiêm mặt nói nếu như không làm bài là sẽ không được cho kẹo.
Nhưng mà, mỗi lần cô cố ý dùng giọng điệu đáng thương mà gọi “anh Tri Dân”, đừng nói là kẹo, anh còn làm bài tập hộ cô luôn.
Qua hai năm nữa cô đã ba mươi tuổi rồi, nghĩ lại, đây cũng đã là chuyện gần hai mươi năm rồi.
Nhưng mà cô lại nhớ rất rõ ràng.
“Tiểu Lệ!”
Giọng nói của Hạ Diệp Chi kéo cô trở lại từ kí ức.
Cô nhìn Cố Tri Dân, rồi quay người bước về phía Hạ Diệp Chi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!