Thẩm Lệ ngẩng đầu, miễn cưỡng cười: “Nếu như Cố Tri Dân thật sự có thể ở bên cạnh Tiêu Văn thì đó sẽ là điều vô cùng tốt, anh ấy cuối cùng cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, không cần lãng phì thời gian lên người tớ nữa.”
Hạ Diệp Chi trong lòng hoảng sợ: “Tiểu Lệ, cậu đang nói thật lòng sao?”
Trước kia mặc dù Thẩm Lệ cũng đã nói như vậy, có vẻ đối với Cố Tri Dân cũng rất tuyệt tình, nhưng cô chưa bao giờ thấy Thẩm Lệ dùng giọng nói thỏa hiệp và thoải mái như vậy khi nói về chuyện của Cố Tri Dân, giống như cô thật sự quyết định cắt đứt mối quan hệ cùng Cố Tri Dân.
“Đúng vậy, cuộc sống quá ngắn ngủi, hai năm nữa tớ cũng đã ba mươi tuổi, mấy năm nay vẫn luôn chuyên tâm quay phim, tớ cũng muốn nghỉ ngơi để cân nhắc bắt đầu một đoạn tình cảm mới, lần trước nói đến Tần Ngữ Minh kia, thật ra cũng là một người không tệ.”
Thẩm Lệ nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Khi nào cậu rảnh tớ đưa cậu đi gặp Tần Ngữ Minh, để cậu gặp anh ta, giúp tớ kiểm tra một chút.”
Hạ Diệp Chi cười không nổi.
Cô cũng không nói được điều gì, chẳng qua cảm thấy Thẩm Lệ như vậy rất không tốt.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Hạ Diệp Chi và cô bước ra ngoài: “Cậu có nghĩ đem chuyện kia nói cho Cố Tri Dân biết không?”
“Không cần.” Thẩm Lệ lắc đầu, giọng nói rất nhẹ: “Diệp Chi, thật ra Cố Tri Dân từ nhỏ đã rất thương tớ, mặc dù nhìn anh ấy không đứng đắn như vậy nhưng tớ biết trong lòng anh ấy tình cảm được phân chia rất rõ ràng, nếu không năm đó sẽ không vội vàng rời đi nhiều năm như vậy mới trở về, bây giờ đem chuyện kia nói cho anh ấy biết, sẽ chỉ làm anh ấy thêm khổ sở và áy náy muốn đền bù cho tớ, như vậy sẽ làm hai người thêm phiền muộn.”
Hạ Diệp Chi trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng hỏi cô: “Cậu cảm thấy anh ấy không yêu cậu?”
“Không phải.” Thẩm Lệ lắc đầu: “Nếu như chỉ cân nhắc giữa yêu và không yêu, mọi chuyện ngược lại là rất đơn giản.”
Hạ Diệp Chi ngước mắt lên nhìn thấy người đại diện của Thẩm Lệ đang đứng ở cửa ra vào nhìn về phía bên này, thỉnh thoảng còn đưa tay lên nhìn đồng hồ, rõ ràng là đang rất gấp.
Hạ Diệp Chi nắm chặt tay Thẩm Lệ: “Lần này trở về, chúng ta cùng nhau nói chuyện thật tốt, được không?”
Cô cảm thấy, Thẩm Lệ đem những chuyện kia đè ở trong lòng nhiều năm như vậy, thời gian càng dài, khúc mắc càng để lâu càng lớn, mới khiến Thẩm Lệ đối với tình cảm của Cố Tri Dần càng ngày càng bi quan, tự trách và trốn tránh.
Thẩm Lệ gật đầu, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy: “Được.”
Hạ Diệp Chi cong môi, lộ ra nụ cười thật lớn: “Công việc bận rộn thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe.”
“Biết rồi, tất cả các bà mẹ trên thế giới đều dài dòng giống nhau, cậu cũng vậy.” Miệng Thẩm Lệ mắng cô nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Hạ Diệp Chi nhìn Thẩm Lệ lên xe, sau khi thấy ô tô của cô rời đi mới quay người đi vào trong.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!