Lúc Mạc Đình Kiên về đến nhà thì đã là nửa đêm rồi.
Ánh đèn trước cửa biệt thự vẫn còn sáng, trong sân thì chỉ còn hiu hắt vài ánh đèn đường.
Bác Lâm ngủ rất dễ tỉnh, vừa nghe thấy tiếng xe hơi thì liền khoác áo lên và ra ngoài xem.
“Cậu chủ.” Nhìn thấy Mạc Đình Kiên về, trên mặt bác Lâm bất giác hiện lên một nụ cười rồi ân cần hỏi thăm anh: “Cậu chủ mới về, cậu đã ăn cơm chưa? Có cần tôi xuống nhà bếp làm đồ ăn cho cậu không?”
Mạc Đình Kiên đích thực là cũng có chút đói: “Bác về phòng ngủ đi, để tôi kêu người khác làm.”
“Không sao đâu, dù sao tôi cũng không ngủ được.” Bác Lâm mỉm cười rồi quay người đi vào trong, còn Mạc Đình Kiên thì đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.
Nhưng mà, khi anh mở cửa phòng ngủ ra thì trong đó chỉ có một mảng tối om, căn bản là không có người nào cả.
Anh không có đi vào mà đóng cửa lại, sau đó đi về phía thư phòng của mình.
Giờ này Mạc Hạ chắc cũng đã ngủ rồi, còn Hạ Diệp Chi mà không có ở phòng ngủ thì chỉ có thể là ở thư phòng thôi.
Quả nhiên, anh vừa đẩy cửa thư phòng ra thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang ngồi trước bàn làm việc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hạ Diệp Chi liền ngẩng đầu lên, trên mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ: “Anh về rồi sao.”
Cô ngồi yên tại chỗ đợi Mạc Đình Kiên đi tới.
Khóe môi Mạc Đình Kiên mang theo nụ cười, anh chầm chậm sải bước qua đó rồi ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện bàn làm việc, anh hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”
“Đang chỉnh sửa kịch bản và tra tư liệu.” Hạ Diệp Chi trực tiếp đẩy màn hình laptop mà mình đang xài tới trước mặt Mạc Đình Kiên, ý bảo anh nhìn vào đó: “Cố Tri Dân không phải nói muốn quay bộ phim ‘Mất Thành’ sao, nên em ngồi chỉnh sửa một lát tiện thể đợi anh về luôn.”
Mạc Đình Kiên mà chưa về, một mình cô cũng không ngủ được.
Trên màn hình máy tính hiển thị toàn là chữ, Mạc Đình Kiên quét mắt nhìn một cái rồi nhướng mày nhìn cô: “Tiện thể đợi anh về?”
Câu hỏi này rõ ràng là đang gài bẫy cô, cô có trả lời ‘phải’ hay không phải’ cũng đều không ổn.
Hạ Diệp Chi thấy thế liền chuyển đề tài, nụ cười trên gương mặt cô càng trở nên sâu hơn: “Anh qua đây.”
“Làm gì?” Tuy ngoài miệng thì Mạc Đình Kiên hỏi như vậy nhưng anh đã sớm đứng lên rồi vòng qua bàn tới chỗ Hạ Diệp Chi rồi.
Anh đi tới trước mặt Hạ Diệp Chi, sau đó Hạ Diệp Chi liền đưa tay kéo kéo tay anh, ý bảo anh cúi đầu xuống.
Mạc Đình Kiên không biết Hạ Diệp Chi muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn khom người xuống, tiến sát vào người cô.
Tiếp đó Hạ Diệp Chi liền ngước đầu lên ngửi ngửi người Mạc Đình Kiên, sắc mặt cô sau đó lộ đầy vẻ hài lòng: “Không có mùi rượu, biểu hiện không tồi.”
Mạc Đình Kiên ngoan ngoãn nói: “Vậy khen thưởng chút đi.”
Hạ Diệp Chi nghiêm túc lắc đầu: “Không có khen thưởng gì hết, em còn chưa xong việc nữa, anh đừng làm phiền em.”
Mạc Đình Kiên làm gì mà nghe lời cô được, anh cúi đầu xuống hôn cô một cái rồi mới lùi lại.
Sau đó, anh liền kéo ghế tới ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, rồi dựa đầu ngả vào vai cô, nhìn cô làm việc.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt đang sắp ngủ của anh, xem ra anh có chút mệt mỏi rồi.
Cô thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì về phòng ngủ trước đi, lát nữa em qua đó liền.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!