Hạ Diệp Chi hiểu được ý của Mạc Đình Kiên, và cảm thấy anh nói đúng.
Với sức khỏe của Mạc Đình Kiên, Hạ Diệp Chi vẫn chưa đồng ý cho Mạc Đình Kiên về công ty làm việc.
Nhưng cô cũng đã quyết định nhượng bộ: “Mỗi tuần đến công ty một lần, có công việc khẩn cấp Thời Dũng có thể đem đến nhà giải quyết.”
Mạc Đình Kiên đối với chuyện này không hề phản đối, vô cùng ngoan ngoãn nghe theo: “Đều theo ý của em.”
Nghe anh nói như vậy, Hạ Diệp Chi trong lòng rất khó chịu, làm như cô rất bá đạo, việc này không cho làm, việc kia cũng không cho làm.
Thời Dũng ngày thứ hai đã đến nhà đưa văn kiện.
Trước khi đến đã điện thoại trước cho Mạc Đình Kiên, rất có chừng mực chỉ đem đến bốn bộ hồ sơ.
Hạ Diệp Chi để ý, lúc Mạc Đình Kiên xem bốn bộ văn kiện, có hơi chau mày, đó là biểu hiện sự bất mãn.
Hạ Diệp Chi dặn dò người làm pha trà, quay người đi ra, lúc đến gần cửa, đúng lúc nghe được Mạc Đình Kiên hỏi Thời Dũng: “Có tin của Mạc Đình Phong không?”
Cô đứng ngay trước cửa dừng một chút, bèn đẩy cửa đi vào.
Nhìn cô đi vào, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng thần sắc cũng không thay đổi gì.
Chuyện này bản thân cũng không cần che giấu Hạ Diệp Chi.
Thời Dũng thấp giọng: “Tạm thời còn chưa có.”
Chủ yếu việc này là dặn dò người bên dưới điều tra, gần đây lo bận việc của Mạc thị, không thể phân thân, cho nên không biết là Mạc Đình Phong ẩn náu quá giỏi, hay là người bên dưới không để tâm đi kiếm.
“Như vậy sao…” Mạc Đình Kiên dựa vào ghế, tay để trên bàn làm việc, như là đang suy tư, nhè nhẹ gõ trên mặt bàn.
Hạ Diệp Chi đứng một bên nghe ngóng, như là nghĩ ra được việc gì: “Ngày mai chúng ta có thể đến bệnh viện tâm thần thăm cô của anh.”
Mạc Đình Kiên nghe nói, quay về phía cô, rất nhanh hiểu ý của cô, lộ dáng tươi cười, trêu đùa: “Thông minh quá, cân nhắc xem đến Mạc thị làm CEO không?”
Hạ Diệp Chi cười nhẹ một tiếng, lập tức làm ra vẻ: “Đừng quên chủ tập đoàn Mạc thị bây giờ là tôi, bây giờ anh là người đàn ông ăn bám cơm của đàn bà, còn tôi là chủ nợ của anh, nhiệm vụ lớn nhất của anh bây giờ là phải tốt với tôi, ngoan ngoãn nghe lời.”
Thời Dũng im lặng lui ngoài sau hai bước.
Anh ta chỉ là đem văn kiện đến thôi.
Mạc Đình Kiên chú ý đến hành động của Thời Dũng, lên tiếng nói: “Không có chuyện gì nữa, cậu về đi, vất vả rồi.”
Thời Dũng chỉ lộ ra nụ cười gượng: “Vậy tôi xin về trước.”
“Thời trợ lý đi thong thả.” Hạ Diệp Chi cảm thấy ngượng ngùng, trước mặt Thời Dũng, cô và Mạc Đình Kiên đã nói những điều gì…”
Thời Dũng đi ra, cửa phòng đóng lại, Mạc Đình Kiên tiếp tục câu chuyện lúc nãy, vừa cười vừa nói: “Chủ nợ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cô hài lòng.”
Hạ Diệp Chi đã giả vờ cho qua, kết quả anh lại nói chuyện đó nữa.
Hạ Diệp Chi tức giận trừng mắt nhìn anh.