Buổi tối Mạc Đình Kiên ngồi làm việc trong phòng, Hạ Diệp Chi đi vào phòng Mạc Hạ.
“Mẹ ơi, hôm nay mẹ ngủ với con nhé?” Mạc Hạ hớn hở hất tung tấm mền ra để Hạ Diệp Chi trèo lên ngủ chung với cô bé.
Hạ Diệp Chi ngồi xuống mép giường, đắp mền lại cho Mạc Hạ: “Mẹ có việc muốn nói với con.”
Mạc Hạ trông thấy vẻ mặt của cô rất đỗi nghiêm túc bèn nghiêm chỉnh lắng nghe.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến chuyện mình sắp nói, ánh mắt hằn lên vẻ tự trách: “Mẹ…Mẹ với ba con phải xa nhà một thời gian.”
Mạc Hạ chớp chớp mắt: “Không dắt con theo ư?”
Hạ Diệp Chi mím môi, nhất thời im lặng, có một số chuyện cô không biết phải nói làm sao.
Mạc Hạ thông minh lắm, có một vài chuyện đã hiểu rõ trong đầu.
“Bởi vì nơi đó xa dữ lắm, hơn nữa con còn phải đi học, lần sau cha mẹ sẽ dắt con theo.” Hạ Diệp Chi xoa đầu cô bé, bởi vì cô thấy tự trách mình nên giọng nói rất đỗi dịu dàng.
Mặc dù bây giờ Mạc Hạ chỉ mới đi mẫu giáo, cũng không có bài học gì, Hạ Diệp Chi hoàn toàn có thể dắt cô bé cùng đến thành phố Kinh Dương, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến cho Mạc Hạ cảm thấy không cần tuân theo quy tắc cũng được.
Một đứa trẻ thật sự thông minh thì cần có sự dạy dỗ đúng đắn.
“Dạ được.” Mạc Hạ nghe Hạ Diệp Chi nói thế, cuối cùng cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Hạ Diệp Chi vỗ về đầu con gái: “Vậy con ngủ trước đi.”
Sau khi dỗ dành Mạc Hạ ngủ rồi, Hạ Diệp Chi mới đứng dậy rời đi.
Lúc mở cửa phòng lại vừa khéo nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đứng ngoài cửa.
“Nói với con rồi à?” Ánh mắt Mạc Đình Kiên lướt qua đôi vai cô nhìn vào bên trong phòng.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Ừm.”
Mạc Đình Kiên không nói gì nữa, anh dìu Hạ Diệp Chi đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau.
Mạc Đình Kiên dậy đầu tiên, anh rón rén bước xuống giường, vừa mở cửa ra đã thấy Mạc Hạ đứng đợi ngoài đấy.
Mạc Hạ đã ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng cô bé dậy từ hồi sớm.
Mạc Đình Kiên thấy cô bé ngẩng đầu nhìn mình bèn hỏi: “Tìm ba hả?”
Mạc Hạ kéo tay anh đi đến hành lang, thật ra cô bé không có bao nhiêu sức, nhưng Mạc Đình Kiên biết cô bé có chuyện muốn nói với mình bèn ngoan ngoãn đi theo Mạc Hạ.
Mạc Hạ kéo anh đến cuối hành lang rồi nghiêng đầu nhìn về phía còn lại, giống như để xác nhận xem xem có ai nghe trộm không vậy.
Xong xuôi hết mới quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên: “ba mẹ còn về không?”
Mạc Đình Kiên ngẩn người: “ba mẹ chỉ đi làm việc thôi, làm xong sẽ về ngay.”
Anh không ngờ đến Mạc Hạ lại hỏi chuyện này, Mạc Hạ hỏi như vậy nghĩa là cô bé không có cảm giác an toàn, anh có cảm giác mình chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Mạc Hạ “Ồ.” một tiếng.
Mạc Đình Kiên nhìn gương mặt bé bỏng của cô bé trong giây lát rồi mới chìa ngón út ra: “Ngoéo tay nhé.”
Trước đây anh rất chi là xem thường mấy trò chơi con nít thế này.
Nhưng mà, nếu như làm vậy có thể khiến cho con bé này cảm thấy an toàn thêm một chút thì anh vẫn có thể gắng gượng mà làm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!