“Không cần cảm ơn tôi.” Lưu Chiến Hằng không nhanh không chậm lên tiếng nói: “Cô hiểu rõ tôi, tôi không phải người lương thiện, tôi làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích của chính mình.”
Anh nói tới chỗ này, đột nhiên dừng một chút, nói: “Mọi người đi ra ngoài đi.”
Câu nói này là nói với những thủ hạ của anh ta.
Những thủ hạ đúng là vô cùng nghe lời, không nói hai lời liền đi ra ngoài.
Rất nhanh, bọn họ đều đã đi khỏi.
Hạ Diệp Chi biết, Lưu Chiến Hằng có lời muốn cùng cô nói.
Lưu Chiến Hằng đứng dậy đi tới chỗ Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi hai tay chống đỡ ở trên drap giường, cố gắng ngồi dậy.
Lưu Chiến Hằng không đỡ cô, mà chỉ đúng lúc lót cái gối sau lưng cô, làm cho cô có thể tựa ở đầu giường.
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi tựa ở đầu giường thở phào một hơi.
Cô đưa tay vuốt ngực chính mình.
“Không thương tổn đến nội tạng, đều là bị thương ngoài da.” Lưu Chiến Hằng đem động tác của cô cất vào đáy mắt, tự nhiên là biết cô đang suy tư về thương thế của mình.
Hạ Diệp Chi không có quá nhiều phản ứng, gật gật đầu, sau đó hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”
Vả mặt Lưu Chiến Hằng có chút phức tạp: “Em gái tôi ở trong tay Tạ Ngọc Nam.”
Hạ Diệp Chi đáp: “Ừm, tôi biết.”
“Tôi chỉ có một đứa em gái.” Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, trong mắt không có tâm tình, cùng dáng dấp ôn hòa thường ngày khác một trời một vực.
Hạ Diệp Chi cùng anh ta đối diện chốc lát, hỏi dò: “Anh muốn cứu Lưu Loan Loan từ trong tay Tạ Ngọc Nam?”
“Đúng.” Lưu Chiến Hằng nói rằng.
“Anh… Muốn làm sao cứu?” Hạ Diệp Chi từ trong đáy lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn không dám xác định.
Suy đoán kia khiến Hạ Diệp Chi sắc mặt hơi trắng bệch.
Lưu Chiến Hằng không trả lời mà hỏi lại: “Cô đều đoán được, không phải sao?”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, lập tức liền trầm thấp nở nụ cười.
Nhưng cô càng cười càng cảm thấy buồn cười, cười đến dừng không được.
Một hồi lâu, cô ngưng cười, nói: “Tôi từ nhỏ đã không được người nhà yêu thích, làm sao cũng không nghĩ tới, lớn rồi trái lại mỗi người đều nghĩ cách uy hiếp tôi, lợi dụng tôi, mỗi người đều có thể lợi dụng tôi đạt đến mục đích.”
“Tạ Sinh lợi dụng tôi uy hiếp Mạc Đình Kiên để đạt đến mục đích, mà anh lợi dụng tôi cứu em gái anh, tôi thật hữu dụng…” Hạ Diệp Chi nói đến phần sau, đáy mắt tràn đầy trào phúng.
Lưu Chiến Hằng không hề cảm xúc nghe Hạ Diệp Chi nói những câu nói này, cũng không lên tiếng.
Hạ Diệp Chi dừng một chút, hỏi: “Tạ Ngọc Nam muốn anh bắt tôi đổi Lưu Loan Loan? Lúc nào đổi?”
Ngữ khí bình tĩnh đến không giống như là một người bị lợi dụng.
Lưu Chiến Hằng khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, anh hơi rũ mắt, không nhìn thẳng Hạ Diệp Chi: “Không chỉ là đổi.”
“Còn muốn như thế nào nữa? Một lần nói cho xong.” Hạ Diệp Chi vẻ mặt lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!