Xem ra, những lời mà cô nói trước đây đã làm cho Tạ Sinh tức giận rồi.
Nếu không ông ta cũng sẽ không trút giận lên người Lưu Chiến Hằng, còn cho hầu gái tới cảnh cáo cô nữa chứ.
Tạ Sinh cảnh cáo cô, nếu như cô không an phận, có khi cũng sẽ phải chịu chung số phận với Lưu Chiến Hằng đó.
Chỉ có điều, bây giờ Tạ Sinh không động thủ được mà thôi.
Sau khi Hạ Diệp Chi nghĩ thông suốt, cô lập tức cười lên : “ Ông Tạ nói? Ông ta rảnh rỗi vậy sao? Ông ta rảnh rỗi nói với mấy người mấy lời thừa thải như vậy sao?”
Khuôn mặt người hầu gái lập tức biến sắc, mặt cô ta cứng đờ không nói thêm được gì nữa.
Bọn người bên ngoài vẫn còn đang đánh Lưu Chiến Hằng, Hạ Diệp Chi đưa mắt nhìn qua đó, rồi nói : “ Các người định đánh tới khi anh ta chết sao?”
“ Đây không phải là chuyện mà cô Hạ nên quan tâm.” Thanh âm người hầu gái đầy vô cảm, nói xong, cô ta đẩy Hạ Diệp Chi vào nhà ăn.
Hầu gái bày lên bàn những món ăn tinh xảo.
Hạ Diệp Chi đích thực cũng có chút đói rồi, cô cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn cơm.
Nhưng, cô chỉ mới ăn được hai miếng thì động tác lập tức chậm lại.
Bọn họ thật sự định đánh chết Lưu Chiến Hằng sao?
Lưu Chiến Hằng là người do Tạ Sinh bồi dưỡng nên, tuy ông ta chỉ coi Lưu Chiến Hằng là một công cụ, nhưng dù sao ông ta cũng đã hao tốn rất nhiều tâm tư cho anh ta rồi mà.
Cho dù Tạ Sinh có hận Lưu Chiến Hằng như thế nào đi nữa, cũng không thể đánh chết anh ta như vậy được.
Nhưng mà, anh ta bị đánh tới như vậy, có muốn sống e là cũng khó a….
Cho dù Lưu Chiến Hằng đã làm ra những gì đi nữa, sau vụ nổ trên đảo năm đó, chính là Lưu Chiến Hằng đã cứu cô.
Suy cho cùng cô cũng đã nợ Lưu Chiến Hằng một mạng rồi.
Tuy trong lòng Hạ Diệp Chi tràn ngập suy nghĩ, nhưng sắc mặt của cô vẫn không thay đổi chút nào, chỉ có động tác ăn hơn chậm lại một chút thôi.
Cô vừa ăn vừa chú ý động tĩnh bên ngoài kia.
Một lúc sau, bên ngoài chợt trở nên yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi ăn cơm xong, liền lăn bánh xe đi thẳng ra ngoài.
Người hầu gái thấy vậy liền chạy tới : “ Cô Hạ, cô muốn làm gì?”
“ Ra ngoài đổi gió.” Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, Hạ Diệp Chi nói dối mà không hề chớp mắt.
Người hầu gái cũng không nói gì nữa,liền đẩy cô ra ngoài.
Mấy người đánh Lưu Chiến Hằng đã rời khỏi rồi, cô mang máng nhìn thấy họ đang hút thuốc ở ngoài cổng lớn của biệt thự, còn Lưu Chiến Hằng dường như đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Ánh mắt Hạ Diệp Chi rơi trên người Lưu Chiến Hằng, cô nhìn anh có hơi lâu.
Lúc này, lại có người đi tới đút nước cho Lưu Chiến Hằng.
Bên ngoài vang lên tiếng của một người nào đó : “ Đừng để hắn chết.”
Những lời này hiển nhiên là đang nói tới Lưu Chiến Hằng rồi.
Hạ Diệp Chi đột nhiên hiểu ra, Tạ Sinh đây là muốn giày vò Lưu Chiến Hằng.
Ông ta để cho Lưu Chiến Hằng sống, để hắn chịu đựng mọi dày vò và lăng nhục, chà đạp nhân cách anh ta, nhưng sẽ không để anh ta chết.
Tạ Sinh đúng là hiểu rõ Lưu Chiến Hằng mà.
Đánh rắn phải đánh nơi bảy tấc, ông ta biết rõ cách tốt nhất để báo thù Lưu Chiến Hằng là gì.
Đối với Lưu Chiến Hằng bây giờ mà nói, một nhát dao kết liễu anh bây giờ chính là sự sung sướng nhất.
Nhưng Tạ Sinh sẽ không nhân từ như vậy.
Đám thủ hạ đang đứng ngoài cổng hút thuốc nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền huýt sáo với cô.
Sức khỏe của Hạ Diệp Chi đã tốt hơn rất nhiều so với khi cô còn ở sơn trang nghỉ mát, cô vẫn đẹp, một vẻ đẹp yếu đuối.