Phía tây thành phố Ban Man có một căn biệt thự sừng sững, nguy nga đứng giữa bao nhiêu căn nhà tầm thường xung quanh, diện tích của cả khu biệt thự cũng phải rộng dài đến hàng trăm hecta, thiết kế đồ sộ, mang nét phương tây độc đáo.1
Căn biệt thự này có một cái tên rất đặc biệt, tên của một loài hoa dân dã, Hoa Sơn Trà.
Nghe nói bà chủ đặc biệt yêu thích loài hoa này nên đã đặt thành tên cho căn biệt thự, trong vườn cũng trồng không ít loại hoa này và được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Có điều bà chủ của căn biệt thự đã không còn nữa, trong nhà chỉ có một vị thiếu gia ma quỷ khó tính.
Sáng sớm biệt thự Hoa Sơn Trà tràn đầy sức sống, trong vườn chim ca líu lo, người làm ra ra vào vào tấp nập, trên cây những giọt sương lóng lánh lăn từng giọt trên chiếc lá, nụ hoa hồng hôm qua mới chớm nở nay cũng bung ra thành một bông hoa rực rỡ.
Trong lúc mọi người bắt đầu với công việc của mình thì đột nhiên trên lầu ba truyền xuống một tiếng la thất thanh, chấn động cả chim chóc, buổi sáng yên bình cũng vì tiếng hét này làm xáo trộn.
“Aaaaa.”
Tất cả người hầu nghe thấy tiếng hét cùng đồng loạt ngước mắt lên lầu ba, ai nấy ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, một cô hầu không nhịn được chẹp miệng nói: “Cái đồ điên kia khẳng định lại bị thiếu gia hành hạ rồi, đáng đời cô ta, ai bảo thích làm thiếu phu nhân nhà họ Tống.”
Giọng nói cô hầu đầy mỉa mai, khinh bỉ, người bên cạnh cũng tiếp lời: “Muốn trèo cao thì ráng mà chịu ngã đau thôi, người như cô ta không ai thương xót nổi, không biết thiếu gia lại làm gì cô ta nhỉ, tôi thật muốn biết.”
“Thôi đi, cô mà nhiều chuyện cẩn thận thiếu gia phạt cô, nhẹ thì trừ lương nặng thì bị nhốt trong nhà hầm ba ngày không có cơm ăn đâu.” Một người hầu khác cũng lên tiếng nhắc nhở.
Ai làm việc lâu năm trong căn biệt thự đều biết chủ nhân của căn biệt thự, vị thiếu gia Tống Thần Vũ đáng sợ thế nào, trong đây mọi người đa số chỉ làm việc không nhiều chuyện, chỉ khi nào vị thiếu gia này đi vắng bọn họ mới tụm năm tụm bảy bàn tán đôi điều.
Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy đến chói mắt, có đôi nam nữ đang nhìn chăm chăm vào nhau, ánh mắt của cô gái tỏ ra kinh sợ, hoảng hốt, còn người đàn ông chỉ có một ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, khóe môi anh ta còn nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Đỗ Lan Hương sau khi định thần lại thì trố mắt nhìn người đàn ông trước mặt lắp bắp hỏi: “Anh, anh là ai? Tại sao lại ở cùng tôi?”1
Phải công nhân một điều người đàn ông trước mặt rất đẹp, đẹp như một bức tranh điêu khắc được nghệ nhân khắc họa một cách tinh tế, cả khuôn mặt lẫn thân hình không có chỗ chê, làm cô cứ ngỡ mình đang gặp một ngôi sao thần tượng nào đó.
Mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là tại sao người đàn ông này lại ở đây?
Đỗ Lan Hương vì chuyện này mà khiếp sợ không thôi, cô vừa mở mắt ra thì phát hiện mình ở một nơi xa lạ, bên cạnh là người đàn ông này, một vấn đề không ngờ đến nữa là hai người đều khỏa thân, không mặc gì, cô đã phải kéo đại cái chăn lên che chắn thân thể của mình rồi chất vấn người đàn ông xa lạ này.
Thế nhưng biểu hiện của anh ta làm cô run lên một cái, đừng nói cô và đàn ông này xảy ra tình một đêm như trong tiểu thuyết nhé?
Không thể nào, cô nhớ tối qua mình không đi đâu và ngủ trên chiếc giường thân yêu của mình, đời nào có chuyện xảy ra tình một đêm với người đàn ông này được.
Trong khi cô chờ đợi câu trả lời của đối phương thì anh ta lại làm ra một hành động cô không ngờ đến.
Thân thể cô bị anh ta đạp thật mạnh xuống đất.
Phải, không sai, anh ta đã không nể nang gì đã đạp cô xuống kèm theo đó là câu nói đầy khinh bỉ: “Người phụ nữ ghê tởm.”
Đỗ Lan Hương nhào một vòng rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, đầu bị cụng phát ra một âm thanh vang dội khiến người ta nghe cũng phải đau điếng thay cô.
Đỗ Lan Hương vừa đau vừa rét theo bản năng đưa tay đỡ lấy đầu, cô chẳng thể ngờ mình lại bị người ta đá như vậy, chưa kể thân thể còn trần như nhộng, cô vội vàng kéo chiếc chăn theo mình đi xuống đắp lên người sau khi hết đau mới gắng gượng ngồi dậy, nghiến răng nhìn người đàn ông thân hình cường tráng trên giường điên tiết mắng: “Anh bị điên hả? Vì cái gì lại đá tôi? Anh có phải là đàn ông hay không?”
Người đàn ông lại chỉ cười không đáp, sau đó anh ta bước xuống giường đi ngang qua người của cô đồng thời cũng giẫm lên tay phải cô không thương tiếc, sau đó lấy cái khăn quấn nửa người dưới đi ra phía cửa.
“Aaaa.” Một tiếng hét nữa vang lên trong căn phòng, Đỗ Lan Hương đau muốn độn thổ, cuối cùng cô đã gặp người đàn ông gì vậy?
Nhìn người đàn ông cứ thế rời đi cô không nhịn được gào lên: “Khốn kiếp, anh đứng lại đó cho tôi.”
Tống Thần Vũ không những không dừng bước mà trực tiếp ra bên ngoài, Đỗ Lan Hương tức muốn ói máu, muốn đứng dậy đuổi theo tính sổ với anh ta nhưng không ngờ thân thể quá yếu đuối cộng thêm bàn tay đau rã rời nên không cách nào đứng lên được.
Đỗ Lan Hương chửi thầm một tiếng, mẹ nó, ai nói cho cô biết cô đang gặp chuyện gì không? Tay đau cũng thôi đi thân thể sao cũng đau đến tê tâm liệt phế như vậy?
Sau một cơn đau kéo dài Đỗ Lan Hương mới có thể gắng gượng ngồi dậy, đầu óc có chút quay cuồng tê dại, nhìn một lượt căn phòng, cô càng mơ hồ hơn, cô không biết nơi này là ở đâu nhưng căn phòng này rất rộng, nội thất trang trí đều đầy đủ, cái gì nên có, không có đều được trưng bày trong căn phòng.
Cũng không biết đây có phải là khách sạn hay không, trước tiên cô muốn tìm đồ mặc, liếc thấy có đồ phụ nữ lẫn đàn ông rơi rớt trên sàn cô liền nhặt đồ phụ nữ lên sau đó theo bản năng đi vào nhà vệ sinh.
Ban đầu cô còn lơ mơ nên không nhận ra nhưng đến lúc nhìn lại mình trong gương cô tá hỏa cả lên.
Này, này là chuyện gì? Cô, sao cô lại biến thành thế này? Người trong gương sao không phải là cô?
Đỗ Lan Hương nghĩ mình còn nằm mộng, cô nhắm mắt rồi mở mắt cả chục lần nhưng hình dạng trong gương cũng không thay đổi.
“Điên rồi, điên thật rồi.” Đỗ Lan Hương lẩm bẩm trong miệng lại nhìn một lượt cơ thể mình.
Làn da vốn dĩ trắng nõn lúc này bầm tím một mảng, đây là do người đàn ông kia vừa giẫm không nói, cái đáng nói là cả người thân thể này đều bầm tím, ngoại trừ khuôn mặt ra thì từ cổ xuống chân không dấu đỏ thì dấu xanh.
Nhìn tình trạng của hai người cô có thể đoán ra đây là dấu vết do hoan ái để lại nhưng con mẹ nó, có cần bầm tím cả người như vậy không? Người đàn ông này thật sự là tàn bạo.
Đỗ Lan Hương run rẩy cả người, việc cô cần xác định bây giờ chính là cô là ai, không đúng, cơ thể này là của ai, tại sao vừa mới tỉnh dậy cô đã biến thành cô ta, chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Đỗ Lan Hương tranh thủ tắm rửa nhưng có điều thân thể này cũng quá yếu, cô vừa động một cái liền đau toàn thân, thật sự quá khó khăn để tắm rửa.
Lúc cô vừa bước ra khỏi phòng tắm thì bên ngoài có một giọng nói vọng vào: “Trịnh Lan Hương, cô đâu rồi hả, tính trốn sao? Hôm nay có nhiều việc cho cô làm đấy, cô mà không làm hết thì đừng mong có cơm ăn.”.