Tô Nhược Hân xoay người xuống giường đi rửa mặt, sau đó đột nhiên phát hiện cơ thể có chút không thích hợp: “Em… anh…”
“Em ngủ quên, anh chỉ thay áo ngủ cho em.” Thấy Tô Nhược Hân lắp bắp kéo chăn đến tận cằm, lúng túng xấu hổ đến mức không dám xuống giường, Hạ Thiên Tường cười giải thích một chút.
“Tại sao không gọi em dậy?” Tô Nhược Hân cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn Hạ Thiên Tường.
“Em có biết tại sao bây giờ em lại tỉnh không? Là anh hôn mất nửa giờ mới hôn tỉnh đó.” Hạ Thiên Tường không nói nên lời, vì muốn đưa cô đi ngắm mặt trời mọc trên biển một lần, anh dễ dàng sao?
Nếu để người khác biết Hạ Thiên Tường anh vì đánh thức một cô gái mà hôn gần nửa giờ, nói không chừng liền trực tiếp cho rằng anh là cầm thú, nhưng anh cũng không còn cách nào khác.
Gọi thế nào Tô Nhược Hân cũng không tỉnh, giống như chú heo nhỏ vậy.
Mặt Tô Nhược Hân càng đỏ hơn: “Anh ra ngoài trước đi.”
“Hử, cũng không phải chưa từng thấy.” Khi thay áo ngủ, anh đã nhìn kỹ mọi nơi, nhưng cô nhóc vẫn còn ngại ngùng.
“Em không quen, anh mau đi ra đi.” Đôi tay nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường, tim đập thình thịch.
“Được, anh ra ngoài chờ em, mười phút.” Nếu không phải mặt trời chuẩn bị mọc, nếu không ra ngay, không kịp thì anh sẽ không bỏ qua cho cô.
“Được.” Nghe người đàn ông đồng ý ra ngoài, máu nóng toàn thân Tô Nhược Hân như được sống lại.
Tô Nhược Hân đã quen để mặt mộc, cô chưa bao giờ dùng đồ trang điểm, chưa được mười phút đã chạy ra khỏi phòng.
Biệt thự này vừa xinh đẹp lại vừa lịch sự trang trọng: “Hạ Thiên Tường, đây là biệt thự mới xây sao?”
“Mới được sửa sang lại.” Anh cũng không rõ mình đứng tên trên bao nhiêu căn biệt thự, dù sao cũng có người bán, nhìn thấy không †ồi thì đều mua.
Trước đây chỉ tình cờ mua nó, không ngờ bây giờ lại dùng đến vì Tô Nhược Hân.
Cũng không uổng công anh mua.
“Rất đẹp.” Tô Nhược Hân tò mò nhìn trái nhìn phải, cô rất thích cách trang trí đặc biệt ở đây, chỗ nào cũng giống như phòng công chúa.
“Nếu em thích thì có thể đến bất cứ lúc nào.
“Hạ Thiên Tường, không lẽ anh đã sang tên biệt thự này cho em rồi ư?” Nghe anh nói cô có thể đến đây bất cứ lúc nào, Tô Nhược Hân đã nghĩ tới lời Lục Diễm Chỉ đã nói lúc trước, hai căn hộ hiện giờ đều đứng tên cô.
So với biệt thự ven biển thì nó giống biệt thự nghỉ dưỡng hơn, người làm việc trong thành phố không thể ngày nào cũng về đây sống, hai căn hộ kia ở trong khu trường học, cho dù là một căn chung cư cũ cũng rất đắt đỏ.
“Nhược Hân…” Nghe Hạ Thiên Tường trả lời như vậy, Tô Nhược Hân đã hiểu, quả nhiên là cô đoán đúng rồi.
“Hạ Thiên Tường, em không muốn chủ tịch Lục hiểu nhầm. Sau này, không cho phép anh để bất động sản đứng tên em nữa, em không vui.”
Cực kỳ không vui.
Tô Nhược Hân nói xong còn chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Vẻ mặt cực kỳ không vui.
Hạ Thiên Tường nhíu mày, phụ nữ muốn bám vào đàn ông đều muốn nhà muốn xe, muốn trang sức, cái nào cũng muốn. Kết quả đến Tô Nhược Hân thì cô lại không những không muốn gì mà còn cấm anh không được lặng lẽ sắp xếp sang tên cho cô…