“Tôi không tin.”
“Tôi cũng không tin.”
“Lỡ như uống thuốc chết thì sao.”
“Ừm, với tình huống bây giờ của chị ấy, nếu như không có chữa trị hiệu quả, sớm đã sống không bằng chết, cho nên, bây giờ có thuốc, tôi đề nghị thử một lần, lỡ như có tác dụng thì sao.” Tô Nhược Hân ăn ngay nói thật.
“Ý của cô là coi ngựa chết thành ngựa sống?” Một hàng xóm bên cạnh bị cô thuyết phục.
Bởi vì Tô Nhược Hân nói đúng, tình huống của Chúc Yên thật sự là sống không bằng chết.
Nếu không trước đó chị ta cũng sẽ không lựa chọn nhảy xuống biển tự sát.
Là thật sự không chịu nổi bệnh tật hành hạ.
Chính là sống không bằng chết.
“Ừ, hơn nữa tôi tin chắc rằng thuốc này của tôi có tác dụng.”
“Lỡ như là thuốc độc thì sao?” Làm thế nào Chúc Cương cũng không tin, ai bảo bảy giờ anh ta đến đây, nghĩ rằng Tô Nhược Hân đến cho thuốc là Chúc Yên có thể khỏe lại, kết quả Tô Nhược Hân không đến, Chúc Yên thì hôn mê bất tỉnh, vì vậy, bây giờ anh ta càng nhìn Tô Nhược Hân càng không vừa mắt.
Tô Nhược Hân nhíu chặt lông mày, lại nhìn Chúc Yên đang hôn mê bất tỉnh, sau đó rốt cuộc không chờ nổi nữa, cầm một gói thuốc đã nhờ hiệu thuốc sắc và đóng gói sẵn, xé mở ra, sau đó “ực ực” uống hết vào.
Uống xong, trong ánh mắt kinh ngạc sững sờ của mọi người, cô thản nhiên nói: “Nếu có độc, tôi cũng sẽ chết.”
Bà chị ôm con kia bị Tô Nhược Hân dọa sợ, đẩy đẩy Chúc Cương: “Dù sao cũng không có độc, cùng lắm thì uống vào không có tác dụng chứ không chết, vẫn là thử đi, lỡ như cô ta lợi hại đúng như lời Yên nói thì sao.”
Chúc Cương hơi do dự.
Một hàng xóm khác nhìn khóe môi còn vương nước thuốc của Tô Nhược Hân: “Làm khó cô gái này rồi, thuốc đắng như vậy mà một hơi uống hết, người ta có lòng chữa bệnh cho Yên như vậy, còn là tự Yên mời người ta tới, nói không chừng thật sự có tác dụng đấy, anh vẫn nên cho Yên uống đi, bằng không nếu Yên xảy ra chuyện gì không may, anh sẽ phải hối hận.”
Nghe thấy người này nói như vậy, Chúc Cương không nói thêm gì nữa, sầm mặt đi đến bên cạnh Chúc Yên, sau đó mở miệng chị ta ra, từ từ rót thuốc xuống.
Trông thấy giọt thuốc cuối cùng rơi vào trong miệng Chúc Yên, Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng ngồi lên giường, vỗ vỗ ngực: “Vẫn may, vẫn may, chậm một chút nữa là chị ấy xong rồi.”
“Hừ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh, cô đừng nói như xong xuôi cả rồi.” Chúc Cương vẫn chưa tin mà trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân.
Nhưng Tô Nhược Hân dứt khoát không để ý đến.
Dù sao, mục đích của cô là chỉ cần Chúc Yên uống xong thuốc cô mang đến là được rồi.
Đó là cô tự mình đến tiệm thuốc bốc.
Nhưng chỉ bốc hai thang thuốc.
Bởi vì, tất cả những gì liên quan đến triệu chứng bệnh của Chúc Yên trong đầu cô đều là từ ngày nhìn thấy Chúc Yên bên bờ biển.
Nhưng đơn thuốc là mới thông qua ngọc của Hạ Thiên Tường kê ra vào mấy ngày nay.
Từ lúc biết triệu chứng bệnh của Chúc Yên đến khi kê đơn thuốc cách nhau mấy ngày.
Nhưng vừa rồi khi nhìn thấy Chúc Yên, cô phát hiện triệu chứng bệnh của Chúc Yên lại nặng hơn rồi.
Cho nên, bây giờ đơn thuốc này của cô chỉ có thể làm giảm triệu chứng bệnh cho Chúc Yên, cũng không thể chữa tận gốc.
Cho nên, tiếp sau đây hơi phiền phức.
Nhưng cũng may hôm nay cô đến kịp, có thể bảo vệ tính mạng cho Chúc Yên.
Sau đó chỉ cần kê lại thuốc cho Chúc Yên, nghiêm túc điều trị một khoảng thời gian là có thể khỏi rồi.
Bệnh này của Chúc Yên có thể nói là bệnh nguy kịch, đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Chúc Yên coi như là người có bệnh tình nghiêm trọng nhất từ sau khi cô gặp Hạ Thiên Tường.
Nhìn thấy Chúc Yên uống thuốc xong, Tiểu Bảo ngồi xổm xuống bên người Chúc Yên, một tay lau nước mắt, một tay khác thì luôn lắc lắc bờ vai Chúc Yên: “Mẹ, mẹ mau tỉnh lại, chị Tô mẹ luôn mong ngóng đến rồi, không phải mẹ nói chị ấy rất lợi hại sao? Cậu cho mẹ uống thuốc chị ấy mang đến rồi, sao mẹ vẫn chưa tỉnh? Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi.”
Cậu bé mới bốn năm tuổi, bình thường một đứa trẻ nhỏ như vậy đều là rúc vào trong ngực người lớn nhõng nhẽo nghịch ngợm, nhưng bây giờ Tiểu Bảo lại giống như một người lớn quan tâm Chúc Yên.
Nhìn thấy Tiểu Bảo như vậy, trong lòng Tô Nhược Hân hơi chua xót.
Cô nghĩ đến những gì mình trải qua từ bé, từ sau khi dì nhỏ kết hôn, cô bị Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy đón về nhà, cô đã không còn được hưởng thụ tình thương của mẹ rồi.
Trần Ngọc Thúy căn bản không cần sự quan tâm của cô, cô nhớ lần đầu tiên gọi mẹ, Trần Ngọc Thúy bảo cô im miệng.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Tô Nhược Hân đi đến bên cạnh Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo ngoan, mẹ em sẽ tỉnh nhanh thôi, nào, để chị Tô bế, nói cho chị Tô biết em tên là gì?”
Tiểu Bảo chui vào trong ngực Tô Nhược Hân, nhưng đôi mắt to ngậm nước mắt vẫn dừng trên người Chúc Yên: “Em tên là Chúc Hứa.”
“Ba của em họ Hứa?” Tô Nhược Hân đoán, khi đặt tên cho con, rất nhiều người lớn trong nhà đều dùng họ của ba mẹ, cộng thêm chữ “Hứa” thật sự là một họ, cho nên Tô Nhược Hân đoán như vậy.
Nhưng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ chuyện Tiểu Bảo theo họ của Chúc Yên.
Nếu như ba cậu bé họ Hứa thật, người bình thường đặt tên cho con hẳn nên là Hứa Chúc mới đúng.
Nhưng, khi Tiểu Bảo nghe thấy chữ “ba”, đầu tiên là nhìn Chúc Yên, sau đó lại nhìn Chúc Cương, cuối cùng gục đầu xuống: “Không phải.”
“Đúng, không phải, Tiểu Bảo chỉ có mẹ, không có ba.” Chúc Cương bên cạnh lập tức rống lên.
Tô Nhược Hân nghe vậy thì hiểu rồi, ba của Tiểu Bảo hoặc là tên khốn kiếp, hoặc là đã không còn.
Nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy đau lòng Tiểu Bảo: “Hứa Hứa đừng sợ, rất nhanh là mẹ em có thể tỉnh lại rồi.”
Đôi mắt to đong đầy nước mắt của cậu bé lập tức sáng lên: “Thật sao?”
“Thật.” Tô Nhược Hân nói rồi thoáng nhìn Chúc Yên, sau đó cười nói với Chúc Hứa: “Chúng ta cùng nhau đếm ngược từ mười, đếm xong là mẹ em có thể tỉnh rồi.”
“Dạ, bắt đầu, mười… chín… tám…”
“Mười… chín… tám…” Tô Nhược Hân cũng cùng đếm ngược với Chúc Hứa.
Chúc Hứa thì vừa đếm vừa nhìn chằm chằm Chúc Yên, khi đếm đến “ba”, giọng nói của cậu bé trở nên run rẩy.
Bởi vì, Chúc Yên vẫn nằm im không nhúc nhích trên mặt đất.
Hô xong “một”, Chúc Hứa quay đầu nhìn Tô Nhược Hân: “Chị Tô, sao mẹ em vẫn chưa tỉnh?”
“Em nhìn lại đi.” Tô Nhược Hân cười, ánh mắt cũng nhìn về phía Chúc Yên.
Chúc Hứa lập tức quay đầu nhìn sang, vô cùng kỳ diệu, Chúc Yên nằm trên mặt đất thật sự mở mắt ra, đầu tiên là choáng váng nhìn những người quanh mình, khi ánh mắt lướt qua Tô Nhược Hân, chị ta lập tức tỉnh táo: “Cô Tô, cô đến rồi, tốt quá rồi.”
Chúc Cương sớm đã sợ đến trợn mắt há hốc miệng, khi Tô Nhược Hân và Chúc Hứa đếm ngược, anh ta còn tưởng là Tô Nhược Hân chỉ nói đùa dỗ dành trẻ nhỏ, cho rằng dù thế nào một người cũng không thể tỉnh lại trong thời gian đếm ngược chính xác như vậy.
Kết quả, Tô Nhược Hân vừa đếm ngược xong, thế mà Chúc Yên thật sự mở mắt, thời gian không hơn không kém, quả thật vô cùng kỳ diệu.
“Chuyện này… chuyện này…”
“Cậu, mẹ tỉnh rồi.” Chúc Hứa đã tụt xuống khỏi người Tô Nhược Hân, hưng phấn ngồi xổm bên người Chúc Yên: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi, mẹ có thể ngồi dậy không?”