Câu nói này của anh có tác dụng tương tự với khúc hát ru, Tô Nhược Hân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vốn tưởng rằng sẽ có cãi nhau, nhưng nhờ Hạ Thiên Tường cương quyết đối mặt với Lục Diễm Chị, sau đó dễ dàng tránh đi nên Tô Nhược Hân mới có thể thả lỏng người, hơi thở đều đều.
Bàn tay của người đàn ông từ từ siết chặt lại.
Người phụ nữ ở trong vòng tay càng kề sát vào cơ thể anh hơn, một cảm giác mềm mại.
“Nhược Hân, đừng sợ, em ở đâu, nơi ấy sẽ là nhà.”
Hạ Thiên Tường khế thì thầm, gần đây anh cảm thấy cô nàng luôn lo được lo mất, anh nghĩ, nhất định là vì Lục Diễm Chỉ.
Đáng tiếc, điều không được phép chọn lựa trên đời này chính là xuất thân và ba mẹ.
“Đừng… Đừng mà… Cô gái sợ hãi kêu lên trong lúc ngủ mơ.
Hạ Thiên Tường khẽ cau mày, bàn tay vỗ nhẹ lưng của cô: “Đừng sợ, có anh đây, không sao đâu, không có chuyện gì hết.”
“Ba, con không muốn lấy một người chết, ba đừng gả con đi được không?” Nhưng không ngờ, Hạ Thiên Tường càng dỗ dành, Tô Nhược Hân ở trong giấc mơ càng khóc kịch liệt hơn.
Lời than khóc mà Tô Nhược Hân nói khiến khuôn mặt của Hạ Thiên Tường nháy mắt chuyển đen.
Anh lập tức biết được Tô Nhược Hân đang mơ cái gì.
Cánh tay hơi siết vào.
Ôm Tô Nhược Hân chặt hơn nữa.
“Nhược Hân… Nhược Hân…
“Đừng mà… Tối quá.”
“Nhược Hân…” Hạ Thiên Tường thì thào liên hồi nhưng Tô Nhược Hân vẫn chìm trong cơn ác mộng, có thế nào vẫn không tỉnh lại.
Màu mắt của Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống, sau đó khuôn mặt anh tuấn hơi nghiêng sang, trong nháy mắt đã bịt kín đôi môi Tô Nhược Hân.
Sau một hồi nhẹ nhàng, anh bỗng tăng thêm lực, cuối cùng tiếng kêu đầy sợ hãi của Tô Nhược Hân ở trong mơ cũng tiêu tan.
Tiếp đó là nước mắt mặn chát của cô gái lặng lẽ chảy xuống môi, khiến Hạ Thiên Tường đau lòng khôn nguôi.
Cô nằm mơ và bật khóc.
Nghĩ lại thì nhất định là bộ dạng mặc đồ liệm của anh lúc trước đã dọa cô sợ rồi.
Tô Nhược Hân cứ khóc như thế, nhưng cô không còn cảm nhận được cơn lạnh lẽo ở trong giấc mộng nữa, mà thay vào đó là sự nóng rực.
Nóng đến mức cơ thể cô cũng dần ấm lên, sau đó cô chỉ muốn được dán thật sát vào nguồn ấm áp ấy.
“Nhược Hân, bây giờ sẽ là đêm động phòng, được không em?” Hôm ấy anh không hành động được nhưng hôm nay anh rất tỉnh táo.
Ngày đó, cô cứu anh, cô chính là cả bầu trời của anh. Giờ đây, anh là bầu trời của cô, anh nên vì cô mà mở ra một khoảng trời trống trãi.
Nghe thấy hai chữ “động phòng”, Tô Nhược Hân chầm chậm mở to mắt, rồi đối diện với khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bị phóng đại lên.
Với lại, anh vẫn liên tục chơi trò hôn môi mà không biết mệt.
Mỗi một cái hôn đều không dứt ra như thể bị nghiện.