Lúc này, nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Triệu Giai Linh và Lý Lan đều không còn hùng hổ nữa, hai người họ đều nhớ đến quan hệ của Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, đây là anh rể của Tô Nhược Hân, nghĩ đến đây, bọn họ đâu còn dám gây chuyện với Tô Nhược Hân nữa.
Cả hai đều trở nên ngoan ngoãn.
Tô Nhược Hân cũng lười quan tâm đến Triệu Giai Linh và Lý Lan, khi nãy lúc Triệu Giai Linh vung tay đến, trong đầu cô đã có một tin tức hiện lên, nhưng dù thế, cô cũng không có ý định giúp đỡ Triệu Giai Linh.
Đó là báo ứng của cô ta.
Một nữ sinh bên cạnh kéo vạt áo của Tô Nhược Hân, nhỏ giọng nói: “Tô Nhược Hân, có thể nhờ anh rể của cậu ký tên cho tớ không, anh ấy… đẹp trai quá, rất đẹp, rất ngầu.”
Nghe thấy tiếng “anh rể” kia, Tô Nhược Hân cảm thấy mất tự nhiên.
Cô nhớ tới thái độ của Hạ Thiên Tường với Tô Thanh Hà, cho rằng anh chắc chắn sẽ giải thích, dù sao nữ sinh này cũng nói thẳng trước mặt anh và cô.
Dù cô ấy nói rất nhỏ, nhưng với khoảng cách giữa cô và Hạ Thiên Tường, cô nghe thấy, chắc chắn anh cũng nghe thấy.
Không ngờ Hạ Thiên Tường không hề giải thích quan hệ của anh và Tô Thanh Hà, chỉ lạnh lùng nói: “Không được.” Sau đó dắt tay Tô Nhược Hân rời đi.
Không thèm nhìn đến những người đang có mặt.
“Cậu Hạ, nếu đã gặp nhau, hôm nay còn đúng lúc là cuối tuần, tôi mời cậu và cô Tô dùng bữa, cảm ơn lần trước cô Tô đã giúp đỡ.” Lương Viễn ở phía sau vẫn rất khách sáo chào hỏi với Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân xoay người: “Ông Lương, lần trước có lẽ vì bận rộn công việc nên ông không kịp dùng bữa, để bụng rỗng quá lâu nên bị hạ đường huyết, tôi chỉ cho ông mấy viên kẹo để ngăn lại việc hạ đường huyết của ông mà thôi, chút chuyện cỏn con, không cần phải để tâm.” Hạ đường huyết lâu rất dễ dẫn đến tử vong.
“Nhưng nếu không có mấy viên kẹo kia, bác sĩ nói rất có thể tôi đã…” Nói đến đây, Lương Viễn im lặng, chữ “chết” là một chữ mà mọi người đều tránh nhắc tới: “Cho nên hôm nay cô Tô nể mặt tôi, để tôi mời cô ăn một bữa cơm, được không?”
“Không cần.” Nhưng không đợi Tô Nhược Hân từ chối, Hạ Thiên Tường đã lạnh lùng từ chối thay cô, sau đó nắm chặt lấy tay Tô Nhược Hân, như chỉ cần buông ra, Tô Nhược Hân sẽ chạy mất vậy.
Mà câu “không cần” này cũng là đang tuyên bố chủ quyền của anh với Tô Nhược Hân, anh mới là người thân thiết với cô nhất, còn Lương Viễn ông ta chẳng là cái gì cả.
“Đau.” Hạ Thiên Tường nắm tay hơi chặt, Tô Nhược Hân nhíu mày, cô thấy rất đau.
Nghe cô nói đau, Hạ Thiên Tường lập tức buông lỏng tay, dừng bước.
Nhưng Tô Nhược Hân lại không dừng bước, đập thẳng vào người anh: “Shhh… Đau quá.” Người đàn ông này rõ ràng trông rất gầy, nhưng như đụng phải thì thấy trên người đều là cơ bắp, làm cô rất đau.
Hạ Thiên Tường vô cùng áy náy, quả nhiên anh thật sự không biết dịu dàng tình cảm, đi đường cũng có thể khiến cô đau: “Có nghiêm trọng không, cần đi bệnh viện không?”
Tô Nhược Hân thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu, cô thật sự không thể theo kịp suy nghĩ của trai thẳng: “Tôi không đi bệnh viện, tôi còn có việc.” Chỉ đụng trúng anh mà thôi, cần gì phải đi bệnh viện chứ, Hạ Thiên Tường đúng là thích làm lớn chuyện.
“Việc gì, tôi đưa em đi.”
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, tôi sắp đến muộn rồi.”
Còn mấy phút nữa là đến bảy giờ, cô đến muộn chắc rồi.
“Cô Tô, có cần tôi đưa cô đi không?” Lương Viễn ở sau lưng nhìn thấy thế cũng chủ động đuổi theo, thái độ rất cung kính.
“Có tôi rồi.” Hạ Thiên Tường thẳng thừng từ chối thay Tô Nhược Hân.
“Tôi cũng có thể đưa cô ấy đi mà, cô Tô.”
Tô Nhược Hân nhìn Lương Viễn, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường, nhớ lại hôm đó lúc cô cứu Lương Viễn, Hạ Thiên Tường luôn tỏ vẻ rất ghét Lương Viễn, sau đó lại nhớ trên cổ Hạ Thiên Tường có viên ngọc cô thích nhất, cô lễ phép nói với Lương Viễn: “Cảm ơn, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong câu này, cô kéo Hạ Thiên Tường bước đi thật nhanh, đi được mấy bước, cô mới tò mò hỏi: “Anh và Lương Viễn có thù oán gì à?”
Nếu Hạ Thiên Tường và Lương Viễn thật sự có thù, lúc đó khi cô cứu Lương Viễn, chắc chắn Hạ Thiên Tường rất tức giận, nhưng anh cũng không thể hiện quá rõ ràng.
“Phải.”
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy đầu mình thoáng kêu ong ong: “Anh và ông ta thật sự có thù oán sao?” Dù chính tai nghe thấy Hạ Thiên Tường thừa nhận, nhưng Tô Nhược Hân vẫn thấy khó tin.
Cô cứu kẻ thù của anh, chắc chắn anh rất không vui.
“Phải.” Người đàn ông vẫn hờ hững trả lời một chữ.
Tô Nhược Hân cạn lời.
Nhưng cô cũng không hối hận vì đã cứu kẻ thù của Hạ Thiên Tường.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
Đây là câu đầu tiên tràn vào đầu cô trong vô số chữ xuyên qua viên ngọc của Hạ Thiên Tường, cảnh cáo cô rằng làm một bác sĩ phải chú ý đến y đức đầu tiên, cô vẫn luôn nhớ.
Hai người sóng vai rời khỏi trường trung học Khải Mỹ, sau lưng vẫn không ngừng có tiếng bàn tán xôn xao.
Có người nói Tô Nhược Hân được một ông già bao nuôi, sao đó anh rể của cô không đồng ý, xuất hiện đưa cô đi.
Có người nói Tô Nhược Hân không biết xấu hổ, ngay cả anh rể của mình cũng muốn quyến rũ.
Tô Nhược Hân hoàn toàn không rảnh để tâm đến những chuyện này, cô đi theo Hạ Thiên Tường rời khỏi trường, sau đó đi đến trạm xe buýt, nơi đó có thể đợi xe buýt, cũng tiện đón taxi.
“Nhược Hân, để tôi đưa em đi, em muốn đi đâu?”
“Không cần, tôi tự đi được, anh trở về làm việc đi.” Tô Nhược Hân đã nhìn thấy Phương Tấn ở cách đó không xa.
Anh ta đứng trước xe, không ngừng nhìn về phía Hạ Thiên Tường và cô, có cảm giác rất nôn nóng, rõ ràng là đã đợi đến mức sốt ruột rồi.
Vừa nhìn đã biết Hạ Thiên Tường đang có việc gấp.
“Không bận.” Hạ Thiên Tường khẽ nói hai chữ.
Phương Tấn ở cách đó mấy bước đã sắp hỗn loạn trong gió, rõ ràng Hạ Thiên Tường rất bận, nếu còn không đi sẽ không kịp tham gia cuộc họp quốc tế sáng nay.
Đây là hội nghị quốc tế tập trung các cấp cao trong ngoài nước, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường lại nói không vội.
Nếu Hạ Thiên Tường không tham gia sẽ không chỉ tổn thất ba bốn trăm tỷ, mà là mấy chục nghìn tỷ.
Phương Tấn xoa tay, nôn nóng nhìn về phía Tô Nhược Hân, chỉ còn thiếu không hô to bà cô mau đi đi.
Đương nhiên Tô Nhược Hân hiểu ý của Phương Tấn, cô mỉm cười kéo tay áo của Hạ Thiên Tường: “Anh đi làm việc trước đi, đã hẹn là một giờ chiều rồi mà, đến lúc đó không gặp không về, được không.”
Quả nhiên cô vừa nói chuyện với giọng điệu dịu dàng đã lập tức có hiệu quả, khiến Hạ Thiên Tường vô thức gật đầu: “Được, vậy một giờ chiều, không gặp không về.”
“Bye.” Tô Nhược Hân vẫy tay với Hạ Thiên Tường, tưởng tượng đến hình ảnh buổi chiều Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường ngồi cạnh nhau, trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi.
Nhìn thấy Hạ Thiên Tường lên xe của Phương Tấn rời đi, Tô Nhược Hân vội vàng bắt taxi đi gặp Chúc Yên.
Lúc xe dừng lại, kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ ba mươi phút.
Dù là thứ bảy, nhưng một vài công ty nhỏ vẫn đi làm thứ bảy, cho nên giờ này cũng được xem là giờ cao điểm.
Tô Nhược Hân vừa xuống xe đã lập tức chạy vào khu dân cư trước mặt.
Đây là một khu dân cư cũ kỹ có thể tự do ra vào, không cần đăng ký với bảo vệ, vừa nhìn đã biết là một khu dân cư cũ an ninh không tốt.
Tô Nhược Hân vội vã tìm kiếm tầng lầu và số nhà, nhanh chóng đi tới trước nhà Chúc Yên.
Trước nhà có một cánh cửa gỗ đầy vết xước cũ kỹ, không có chuông cửa.
Tô Nhược Hân gõ cửa.