“Vâng, em nhớ rồi.”
Cúp điện thoại của Đoạn Kiều Mạch, Tô Nhược Hân cô đơn xoay người trở về ký túc xá ngủ trưa.
Không gặp dì nhỏ, cô luôn cảm thấy không yên lòng.
“Tô Nhược Hân.” Một bóng người cản đường cô.
Tô Nhược Hân giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Chí Khiêm: “Anh.”
Sắc mặt Tô Chí Khiêm càng lạnh lùng hơn: “Cô đừng gọi tôi là anh.”
Tô Nhược Hân ngẩn người, lập tức cất bước muốn đi qua Tô Chí Khiêm vào trường học.
Không gọi thì không gọi, bắt đầu từ tối qua, không, bắt đầu từ ngày cô bị ép lấy Hạ Thiên Tường xung hỉ, người nhà họ Tô đã không còn là người nhà của cô rồi.
Tô Chí Khiêm lập tức kéo cánh tay Tô Nhược Hân: “Tô Nhược Hân, bụng của mẹ bị người ta rạch một vệt dài, suýt nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, hơn nữa, ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như đều bị bắt vào cục cảnh sát. Chắc chắn việc này có liên quan đến cô, tôi không quan tâm cô làm cái gì, bây giờ cô phải ra mặt, để mẹ yên tâm dưỡng bệnh, để ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát, nơi đó không phải nơi bọn họ ở lâu được.”
Tô Nhược Hân nghe hết lời anh ta nói.
Bởi vì, trong nhận thức của cô, Tô Chí Khiêm coi như là người nhà họ Tô đối xử với cô tốt nhất.
Anh ta không tham gia vào tính toán của ba mẹ chị gái đối với cô, mặc dù cũng chưa từng giúp cô, nhưng ít ra tốt hơn người tính toán cô một chút.
Điểm này, Tô Nhược Hân vẫn tự hiểu rõ.
Trước đó khi cô gọi điện thoại cho dì nhỏ, Trần Ngọc Thúy đã nói Tô Cảnh Đình và Tô Thanh Hà Tô Kim Như bị bắt, khi đó cô còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ Tô Chí Khiêm lại nói như vậy, cũng khiến Tô Nhược Hân không thể không tin.
Truyện đề cử: TruyenHD
Đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại cục cảnh sát gọi cho cô đêm qua, Tô Nhược Hân mấp máy môi, lúc này mới nói: “Tôi không rõ chuyện của bọn họ, hơn nữa cũng không liên quan gì đến tôi, tránh ra.”
Cô không muốn can thiệp vào.
Cô không hề làm gì cả.
Cô cũng không nợ người nhà họ Tô bất kỳ cái gì.
Cô lấy mạng đổi ba trăm tỷ, Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy lại chẳng cho cô xu nào.
“Tô Nhược Hân, tôi biết có lẽ việc này không liên quan gì đến cô, nhưng bây giờ mẹ chúng ta bị thương không cử động được, ba chúng ta thì bị bắt vào kia, cô xem tìm được ai quen biết hỏi thăm tình hình, nên làm cái gì thì làm cái đó, cũng không thể để ba và Tô Thanh Hà Tô Kim Như cứ ở trong đó được, nghe nói mỗi ngày trong đó chỉ được ăn bánh ngô và dưa muối, ba còn đỡ, chứ chắc chắn Tô Thanh Hà và Tô Kim Như không chịu nổi.” Tô Chí Khiêm không khuyên được Tô Nhược Hân, đành phải lùi bước cầu xin Tô Nhược Hân.
Tô Chí Khiêm vừa nói như vậy, Tô Nhược Hân đã mềm lòng, nghĩ đến buổi chiều có thể gặp Hạ Thiên Tường, hay là đến lúc đó cô nhờ Hạ Thiên Tường hỏi thăm tình hình giúp.
“Được, tôi sẽ cố hết sức.”
“Tô Nhược Hân, cảm ơn.” Tô Chí Khiêm khẽ gật đầu với cô.
Một tiếng “cảm ơn” này, cảm giác thật sự rất xa cách.
Giống như bọn họ không phải anh em ruột, chỉ là người xa lạ mà thôi.
Trở lại ký túc xá, cả phòng yên tĩnh, học sinh lớp mười hai đi sớm về muộn, cho nên nếu buổi trưa không ngủ bù một lát, buổi chiều sẽ không cách nào học được, chắc chắn sẽ ngủ gật trên lớp.
Tô Nhược Hân trở lại giường của mình, nằm trên đó cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lấy điện thoại di động lướt xem, cuối cùng vô thức lật xem bài đăng trên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường.
Nghĩ lại mấy lời trêu chọc của đám bạn xấu kia, khóe môi không nhịn được cong lên.
Đó là một thế giới rất xa lạ với cô.
Tiết ba buổi chiều, còn chưa tan học, điện thoại di động của Tô Nhược Hân rung một cái.
Vì không ảnh hưởng đến giờ học, cô luôn để chế độ im lặng.
Lặng lẽ lén lút lấy điện thoại di động ra, là tin nhắn của Phương Tấn.
Đợi cô trước siêu thị tự chọn.
Hạ Thiên Tường đúng là có trí nhớ hơn người, bây giờ cô muốn không đến công ty anh cũng không được.
Tan học, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tô Nhược Hân lập tức rời khỏi phòng học.
Bây giờ cô không chỉ đi gặp Hạ Thiên Tường, mà còn muốn hỏi anh cuộc điện thoại cục cảnh sát gọi đến cho cô vào đêm qua là xảy ra chuyện gì.
Trực giác nói cho cô biết, chắc chắn liên quan đến việc Trần Ngọc Thúy xảy ra chuyện.
McLaren GT của Phương Tấn đã chờ ở nơi đó từ lâu, thấy cô đi đến thì mở cửa xe.
Vừa lái xe vừa nhìn cô gái ngồi ở đó, khóe miệng Phương Tấn hơi cong lên, chỉ cần nghĩ đến bài đăng trên dòng thời gian của Hạ Thiên Tường kia, anh ta đã không chế nổi muốn cười to lên rồi.
Cả ngày hôm nay, điện thoại di động của Hạ Thiên Tường không lúc nào được yên tĩnh, điện thoại di động của anh ta cũng vậy.
Tất cả đều cho rằng Hạ Thiên Tường tìm được đường sống trong chỗ chết nên tính cách thay đổi lớn.
Kết quả, những người gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường đều hối hận.
Cậu Hạ vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như trước.
Về phần dòng thời gian kia, dường như không liên quan gì đến anh.
Nhưng, rõ ràng nhìn vào thì chính là anh đăng.
Đến rồi, Phương Tấn đang muốn lái xe vào gara, điện thoại di động lại vang lên, sau đó ngại ngùng nhìn Tô Nhược Hân: “Cô Tô, tôi bận đi xử lý một chuyện cấp bách, một mình cô đi lên văn phòng Tổng giám đốc được không?”
“Không vấn đề gì.” Tô Nhược Hân cười xuống xe.
“Tổng giám đốc Hạ đã dặn dò lễ tân, cô cứ đi vào là được rồi.” Phương Tấn vẫn hơi không yên lòng nói.
“Được.” Tô Nhược Hân gật đầu, cứ mặc đồng phục như vậy đi vào trong cao ốc tập đoàn Hạ Thị.
Công trình kiến trúc siêu cấp cao nhất thành phố T, hùng vĩ khí thế, vừa liếc mắt nhìn, tính từ miêu tả đầu tiên nảy ra trong đầu chính là cao ngất.
Cô cúi đầu nhìn đồng phục của mình, đúng là hơi không xứng với cao ốc hiện đại hóa này.
Nhưng vì thời gian cấp bách, cô thật sự không kịp thay đồng phục.
Cô đang định đi vào, một chiếc Maserati màu đỏ dừng ở bên cạnh, đồng thời, một cô gái mặc toàn hàng hiệu hợp mốt vô cùng quyến rũ xuống xe, còn đi về phía cao ốc nhanh hơn cả cô.
Giày cao gót của cô gái vang lên tiếng lộc cộc ở phía trước, so với giày đế bằng không có tiếng động của cô ở phía sau, tạo thành sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng
Một người quyến rũ, một người trong sáng.
Ừm, nói là trong sáng cho lọt tai thôi, chứ cô chỉ là một cô nhóc còn chưa đủ lớn đâu.
Nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Tô Nhược Hân bước vào đại sảnh cao ốc.
“Cô Tống, mời vào.” Bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy Tống Tử Hàm đã dứt khoát cho qua.
Bởi vì bên chỗ lễ tân đã có lời từ sớm, Tổng giám đốc Hạ nói rồi, khoảng bốn giờ chiều có cô gái nào đến, nhất định phải cho qua.
Từ lễ tân đến bảo vệ, ai ai cũng biết.
Cho dù là bề ngoài hay gia thế, Tống Tử Hàm đều xứng với Hạ Thiên Tường, là người phụ nữ xứng với cậu Hạ nhất trong lời bàn tán của nhân viên Hạ Thị.
Nhưng, Tống Tử Hàm vừa đi vào, phía sau lại có một người đi vào.
Cô gái mặc đồng phục của Trường trung học Khải Mỹ, bảo vệ liếc một cái là có thể nhận ra.
Bởi vì Trường trung học Khải Mỹ coi như là trường chuyên cấp ba của thành phố T.
Một học sinh đến công ty, lại còn mặc đồng phục, nhìn thế nào cũng thấy không hợp: “Xin lỗi, nơi này là nơi làm việc của công ty, không phải trường học, mời trở về.”
“Tôi muốn gặp Hạ Thiên Tường, tôi đã hẹn với anh ấy rồi.” Tô Nhược Hân không kiêu ngạo không tự ti, nói.
Nếu như không phải Tô Chí Khiêm nhờ, và cô cũng đang có rất nhiều nghi ngờ, bây giờ cô không đi vào tập đoàn Hạ Thị, không gặp Hạ Thiên Tường cũng không sao.
Trở về trường học học tập còn tốt hơn.
Đầu tiên bảo vệ còn không để ý đến Tô Nhược Hân, nhưng nghe thấy cô gọi thẳng tên Hạ Thiên Tường, nhất thời nghiêm túc nhìn Tô Nhược Hân.
Tổng giám đốc Hạ chỉ nói là một cô gái, cũng không nói là cô gái nào.