“Tô Nhược Hân, cậu xem gì đấy?” Tan học, Dương Mỹ Lan thu dọn bàn học, đang định kéo Tô Nhược Hân đi ăn trưa, nghiêng đầu liếc nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại di động của cô, lập tức ngẩn người, sau đó nói: “Đây không phải Hạ Thiên Tường sao? Oa oa, đẹp trai quá.”
Nói xong, Dương Mỹ Lan cướp luôn điện thoại di động của Tô Nhược Hân, hai mắt hận không thể xuyên qua ảnh chụp chui vào trong cơ thể Hạ Thiên Tường: “A a a, đẹp trai quá, nam thần của tớ, có một không hai.”
Sau đó, nhanh chóng gửi ảnh chụp Hạ Thiên Tường ở điện thoại của Tô Nhược Hân sang cho mình.
Làm xong xuôi, dứt khoát vứt bỏ điện thoại của Tô Nhược Hân, sau đó cài đặt ảnh chụp Hạ Thiên Tường mới nhận được thành hình nền điện thoại di động.
Cài đặt xong, hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, tay nhỏ khẽ giơ lên, cho Hạ Thiên Tường trên màn hình một nụ hôn gió.
Tô Nhược Hân buồn cười nhìn động tác quá mức của Dương Mỹ Lan, chờ Dương Mỹ Lan làm xong xuôi, lúc này mới nói: “Chờ đến cuối tuần có thời gian, tớ mời cậu và anh ấy cùng đi ăn một bữa cơm, thế nào?”
Ánh mắt Dương Mỹ Lan lập tức sáng lên: “Thật sự mặc kệ chị cậu rồi sao?”
“Thôi đi, Hạ Thiên Tường căn bản không thích Tô Thanh Hà, chị ta đã như vậy rồi mà Hạ Thiên Tường cũng không thèm chị ta, cho nên, vốn không có hi vọng, hơn nữa, Tô Thanh Hà còn không tốt bằng một nửa cậu, tớ tin tưởng cậu, chờ đến cuối tuần, cậu phải cố gắng lên nha.”
“Ừm ừm, vậy thì hẹn chiều thứ bảy, buổi sáng tớ muốn đi mua một bộ quần áo đẹp, vậy mới dám đi gặp nam thần của tớ.” Dương Mỹ Lan hưng phấn kéo Tô Nhược Hân đến thơm một cái.
“Được được được, dù sao tớ phụ trách hẹn Hạ Thiên Tường giúp cậu, tớ đảm bảo có thể hẹn được anh ấy.” Chỉ dựa vào việc cô là ân nhân của Hạ Thiên Tường, nếu dám không đến, cô tìm cơ hội véo mặt anh ấy.
“Nhược Hân của tớ là tốt nhất.” Dương Mỹ Lan tặng cho Tô Nhược Hân một nụ hôn gió, sau đó kéo cô đến căng tin trường học.
“Bây giờ các bạn học đều ăn trong căng tin, nghe nói ăn rất ngon.”
“Tớ ăn một bữa, không tệ, còn rất rẻ.”
Kết quả, chờ đến lúc tiến vào căng tin, Dương Mỹ Lan lại phấn khích: “Tô Nhược Hân, sao tớ lại cảm thấy căng tin mới khai trương này không phải đang buôn bán, mà là đang làm từ thiện. Đồ ăn ngon mà lại rẻ, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến ăn, một tháng trôi qua, tớ cảm thấy căng tin không kiếm được lời, chỉ có thua lỗ, còn là thua lỗ rất nhiều tiền.”
Tô Nhược Hân gõ trán của cô ta: “Không thua lỗ đâu, căng tin có tính toán của căng tin, trước tiên khiến quán ăn bên ngoài đóng cửa, sau đó nó lại tăng giá, đến lúc đó mọi người không có chỗ nào để ăn, dù căng tin đắt đi nữa cũng chỉ có thể ăn trong căng tin.”
“Đó không phải cách lâu dài, quán ăn nhỏ đóng rồi vẫn có thể mở mà.” Dương Mỹ Lan vẫn cảm thấy việc này rất kỳ lạ.
“Mặc kệ nó đi, dù sao đến lúc đó chúng ta đều tốt nghiệp trung học rồi, thích thế nào thì thế đó.” Tô Nhược Hân cũng không để ý lắm.
Hai người ăn cơm trưa xong, Dương Mỹ Lan đi ngủ trưa.
Tô Nhược Hân không trở về ký túc xá, cô còn một chuyện lớn cần xử lý.
Buổi chiều phải đi tập đoàn Hạ Thị, cô đã đồng ý với Hạ Thiên Tường, vậy nhất định phải đi.
Cho nên, cô muốn xử lý chuyện lớn này thì chỉ có thể xử lý vào giờ nghỉ trưa.
Vừa ra ngoài trường học vừa bấm điện thoại gọi cho dì nhỏ Trần Ngọc Linh.
Trần Ngọc Linh lập tức nhận máy: “Nhược Hân, là cháu à, tan học buổi trưa rồi chứ.”
“Dì nhỏ, cháu ăn cơm trưa rồi, cháu còn một tiếng nghỉ ngơi, cháu muốn gặp dì và Kiều Mạch.”
Gần đây Tô Thanh Hà và Trần Ngọc Thúy luôn lấy an nguy của Đoạn Kiều Mạch để đe dọa cô, bởi vậy, cô cảm thấy bây giờ nhất định phải bảo đảm an toàn cho dì nhỏ và Kiều Mạch, nếu không, đó chính là điểm yếu của cô.
Không ngờ, Trần Ngọc Linh lại nói: “Dì đang chăm sóc mẹ cháu, không đi được.”
Sắc mặt Tô Nhược Hân trầm xuống: “Bà ta chỉ bị đau bụng, tiêm một mũi là ổn rồi, dì nhỏ, dì không cần quan tâm bà ta.”
“Nhược Hân, mẹ cháu đau bụng tiêm một mũi sao khỏi được, dì thấy bảy ngày có thể xuất hiện đã là tốt lắm rồi, nghiệp chướng mà, vết dao dài như vậy, suýt nữa cắt đứt ruột luôn rồi.”
“Dì nói cái gì?” Tô Nhược Hân ngơ ngẩn, tối qua Trần Ngọc Thúy chỉ ăn hải sản nhiều nên đau bụng, sao lại có vết dao rồi?
“Mẹ cháu nằm viện đấy, tối qua phẫu thuật, dì không chăm sóc chị ta thì không ai chăm sóc chị ta, đáng thương mà.”
“Ba cháu đâu?” Tô Nhược Hân càng sửng sốt.
“Ba cháu, còn cả chị gái Tô Thanh Hà và Tô Kim Như của cháu đều bị cảnh sát dẫn đi điều tra rồi, nói rằng hung thủ là trong ba người bọn họ, mẹ cháu đang khóc đây này.”
Tô Nhược Hân nghe nhưng vẫn lơ mơ, mơ mơ màng màng hỏi: “Hung thủ là sao?”
Bên kia, điện thoại di động của Trần Ngọc Linh bị cướp đi: “Tô Nhược Hân, rõ ràng là mày phái người rạch bụng tao, thế mà bây giờ còn để cho người ta bắt ba mày và Tô Thanh Hà Tô Kim Như đi gánh tội, mày thật quá đáng.”
“Bụng của bà bị người ta cầm dao rạch bị thương sao?” Lúc này Tô Nhược Hân mới để ý đến điểm này.
“Mày biết còn cố hỏi, chính là mày làm.”
Nghe đến đây, Tô Nhược Hân biết e rằng mình và dì nhỏ không thể gặp nhau rồi, nhưng khi biết vị trí vết thương của Trần Ngọc Thúy là ở bụng, không khỏi cảm thấy có gì đó sai sai.
Đồng thời trong đầu chợt lóe lên gì đó.
Nhưng khi cô muốn bắt lấy thì lại bắt không được.
“Dì nhỏ, chờ dì rảnh rồi, chúng ta lại hẹn gặp.”
“Được, rảnh thì hẹn gặp.”
Tô Nhược Hân cúp điện thoại của dì nhỏ.
Sau đó, lại gọi cho Đoạn Kiều Mạch.
Cô bé nhận điện thoại.
“Chị Nhược Hân, em rất nhớ chị.”
Đoạn Kiều Mạch mười lăm tuổi, lớn lên trở thành một cô bé xinh xắn đáng yêu, tình cảm với cô rất tốt.
Tô Nhược Hân vừa nghe tiếng của cô ta đã thích: “Chị Nhược Hân cũng nhớ em lắm.”
“Tuần này em muốn đi tìm chị Nhược Hân chơi, nhưng mẹ em nói chị phải thi tốt nghiệp trung học, bảo em gắng nhịn, chờ chị thi đại học xong thì lại tìm chị chơi, có thể không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!