Vào thang máy chuyên dụng đi lên tầng cao nhất.
Thời gian vừa vặn, không bị muộn.
“Chào buổi sáng Tổng giám đốc.”
Thấy anh bước vào văn phòng, các thư ký ở gian ngoài lập tức đứng dậy, vui vẻ chào hỏi Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường thản nhiên gật đầu: “Cuộc họp thường kỳ lúc chín giờ do ai phụ trách? Đưa tài liệu cho tôi.”
“Là tôi, Tổng giám đốc.” Thư ký Đồng Di tiến lên nói.
“Ừm.” Hạ Thiên Tường đã đi vào văn phòng, không hề liếc mắt nhìn cô ta.
Nhưng Đồng Di vẫn vừa vui vẻ vừa đắc ý quét nhìn đồng nghiệp của cô ta, cầm tài liệu đã chuẩn bị xong từ trước, ngẩng đầu nói: “Tôi đi vào đây.”
“Thôi đi, Tổng giám đốc cũng đã có lựa chọn cho vị trí vợ chưa cưới rồi, cho dù cô ta muốn cũng không có hi vọng.” Phía sau, chờ sau khi Đồng Di tiến vào văn phòng Tổng giám đốc, thư ký Tiểu Trương không nhịn được nói ra.
“Còn không phải sao, khi Tổng giám đốc chưa có vợ chưa cưới, cô ta còn không câu được, bây giờ có vợ chưa cưới rồi, vậy thì càng không thể nào.”
Đồng Di ôm tài liệu đến gần Hạ Thiên Tường: “Tổng giám đốc Hạ, đây là tài liệu cuộc họp thường kỳ anh cần.”
“Để đó đi.” Hạ Thiên Tường ngồi xuống trước bàn làm việc, tay bưng lên ly cafe mới pha không lâu, uống một ngụm, sau đó lấy tài liệu đặt ở trên cùng ra xem.
Đồng Di đứng ở nơi đó, vốn còn muốn nói thêm đôi câu với Hạ Thiên Tường, nhưng đợi một lúc lâu, Hạ Thiên Tường vẫn không hề để ý đến cô ta, giống như một người sống sờ sờ như cô ta không hề tồn tại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, vô cùng ấm ức nói: “Tổng giám đốc, còn cần gì không?”
“Ra ngoài.” Hạ Thiên Tường vẫn không ngẩng đầu, vốn dĩ bảo Đồng Di “để đó đi” cũng kèm theo ý tứ bảo cô ta ra ngoài đi, vì vậy anh cho rằng cô ta sớm đã ra ngoài rồi, không ngờ thế mà vẫn đứng ở trước mặt anh.
Thảo nào trong văn phòng cứ có mùi là lạ.
“Vâng, vậy tôi ra ngoài.” Đồng Di cô đơn xoay người, không muốn nhưng vẫn phải đi về phía cửa ra vào.
“Lần sau không cho phép dùng nước hoa trong giờ làm việc ở công ty, đây là lệnh cấm dành cho thư ký của Tổng giám đốc, cô không biết à?”
Khi nghe câu đầu tiên, Đồng Di còn mừng thầm, cho rằng cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng phát hiện ra vẻ đẹp của cô ta, mà sau khi nghe xong ba câu sau, hai chân cô ta lập tức mềm nhũn: “Tôi… tôi không dùng nước hoa, tôi cũng không biết vì sao trên người có mùi, có lẽ là buổi sáng khi đi xe buýt bị dính mùi của người khác.”
Trong lệnh cấm dành cho thư ký của Tổng giám đốc thật sự có mục trong giờ làm việc cấm thư ký dùng nước hoa.
Nhưng nước hoa cô ta dùng là loại cực kỳ nhạt mùi, thoang thoảng giống như hương hoa vậy, là nước hoa cao cấp cô ta nhờ người đi Pari nước Pháp mua về.
Cô ta thật không ngờ Hạ Thiên Tường lại lập tức nhận ra cô ta dùng nước hoa.
“Tái phạm một lần nữa, tự động đến phòng nhân sự xin từ chức.”
“Vâng.” Khi đi ra, vành mắt Đồng Di đã đỏ lên, căn bản không dám ở lại trong văn phòng, vọt thẳng vào nhà vệ sinh, một mình trốn trong đó mười phút mới dần dần bình tĩnh lại.
“Đồng Di, cô tiêu chảy à? Sao lâu như vậy?” Bên ngoài, thư ký Tiểu Trương gõ cửa, giống như rất quan tâm hỏi han.
“Hơi hơi, một lát là tốt rồi.” Đồng Di nhỏ giọng trả lời, cố gắng khiến giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, không để người khác nghe ra cảm xúc của cô ta không thích hợp.
Mặc dù vừa rồi Hạ Thiên Tường đối xử với cô ta như vậy khiến cô ta rất khó chịu, nhưng cô ta biết chỉ cần mình không nói ra, chắc chắn những người khác sẽ không biết.
Hạ Thiên Tường là Tổng giám đốc kiêu ngạo lạnh lùng, sẽ không thích ngồi lê đôi mách, buôn chuyện khắp nơi giống mấy thư ký ở gian ngoài như các cô.
Anh sẽ không.
Nghĩ đến đây, cô ta thoáng yên tâm, đẩy cửa gian vệ sinh rồi vênh váo nghênh ngang đi ra ngoài: “Tiểu Trương, cô chưa có cơ hội gặp riêng Tổng giám đốc đâu nhỉ?”
Tiểu Trương sững sờ, trước đó còn tưởng rằng Đồng Di vừa ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh là vì bị Tổng giám đốc dạy dỗ, nhưng bây giờ xem ra, hình như chuyện này cũng không giống với suy đoán của mọi người, cô ta ngượng ngập nở nụ cười: “Tôi nào có lợi hại như chị Tiểu Di, vừa không giỏi giang như chị, vừa không có vẻ đẹp hạng nhất như chị, tôi cũng chỉ xứng làm tay sai cho chị Tiểu Di thôi.”
Đồng Di càng đắc ý hơn, nở nụ cười lạnh lùng, đưa bàn tay đến dưới vòi nước cảm ứng, rửa tay xong thì ngẩng cao đầu đi ra ngoài.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, chỉ mười mấy phút, Hạ Thiên Tường đã nhanh chóng xem sơ qua mười mấy tập tài liệu, tốc độ trung bình một phút xem một tập, trong lúc xem, anh đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Lập tức bấm điện thoại nội bộ.
Điện thoại nội bộ của lễ tân ở đại sảnh cao ốc lập tức reo lên.
“Xin chào, đây là tập đoàn Hạ Thị.”
“Bốn giờ chiều, nếu có một cô gái đến công ty tìm tôi thì cho qua.”
“Tổng… Tổng giám đốc ạ?” Lúc này nhân viên lễ tân mới phát hiện điện thoại cô ta vừa nhận là đích thân Tổng giám đốc gọi đến, cái miệng lập tức há to thành hình chữ O, giọng nói của Tổng giám đốc thật êm tai, êm tai đến mức có thể khiến người ta mang thai.
“Đúng, nhớ phải cho qua.” Hạ Thiên Tường nói xong thì cúp máy.
Nhân viên nữ nhìn dãy số nội bộ vừa cúp máy, đúng là số của văn phòng Tổng giám đốc, lập tức hưng phấn kêu to: “Tổng giám đốc vừa gọi điện thoại cho tôi, hi hi.”
Những nhân viên nữ khác xúm lại: “Tổng giám đốc tìm cô?”
“Không… không phải.” Nhân viên nữ nghĩ đến khuôn mặt kia của Hạ Thiên Tường, nhất thời không dám lỗ mãng: “Anh ấy là thông báo cho chúng ta, khoảng bốn giờ chiều có cô gái đến tìm anh ta, bảo chúng ta cho qua, đều nhớ kỹ rồi chứ?”
“Nhớ rồi, biết rồi.”
Mấy nhân viên nữ nghe thấy lời này thì bắt đầu bàn luận xem cô gái đến tìm Hạ Thiên Tường là ai.
“Tôi đoán là Tô Thanh Hà đang bị đồn ầm lên kia.”
“Tô Thanh Hà là chuyện của mấy ngày trước, hình như mấy ngày nay không nghe thấy có ai đồn cô ta là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hạ nữa.”
“Tổng giám đốc Hạ tỉnh rồi, nhưng cho đến giờ vẫn không làm sáng tỏ chuyện Tô Thanh Hà không phải vợ chưa cưới của anh ấy, đó chính là thầm chấp nhận, tôi đoán chắc chắn người buổi chiều đến tìm Tổng giám đốc là Tô Thanh Hà.”
“Khó mà nói trước được, nói không chừng là Tống Tử Hàm thì sao, biết Tổng giám đốc Hạ còn sống, hơn nữa còn trở về đảm nhận vị trí Tổng giám đốc tập đoàn, chắc chắn cô ta sẽ tiếp tục đến tìm Tổng giám đốc Hạ.”
“Tôi đoán là Tô Thanh Hà.”
“Tôi đoán là Tống Tử Hàm .”
“Khụ khụ…” Mấy người đang bàn tán sôi nổi, một người trong đó phát hiện Lục Diễm Chi đi vào cửa lớn, lập tức ho khan hai tiếng.
Thế là, ai về chỗ nấy, các nhân viên nữ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trong tập đoàn Hạ Thị, người các cô sùng bái nhất chính là Hạ Thiên Tường, đồng thời người sợ nhất cũng là Hạ Thiên Tường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!