“Là như vậy à?” Hạ Thiên Tường dịu dàng hỏi Tô Nhược Hân, hoàn toàn khác với giọng ra lệnh đánh người vả miệng trước đó.
Hạ Nhất và Hạ Nhị đang tát người nghe thấy mà khoé miệng giật giật, đây có còn là cậu Hạ luôn lạnh lùng của họ không?
Hơi sến đấy.
Xem ra, cậu Hạ rung động trong truyền thuyết là thật.
Không sai chút nào.
Mà đối tượng cậu Hạ rung động chính là Tô Nhược Hân bên cạnh anh.
“Ừm.” Tô Nhược Hân gật đầu, cô vẫn luôn là một gái trung thực, cô không nói dối, và cô cũng không thèm nói dối.
“Đánh vào đâu?” Giọng Hạ Thiên Tường vẫn dịu dàng, đồng thời ánh mắt anh lại kiểm tra khắp thân thể Tô Nhược Hân.
Trong ánh mắt toàn là vẻ lo lắng.
Dường như nếu để anh kiểm tra ra Tô Nhược Hân bị thương ở nơi nào thì anh sẽ băm vằm đối phương thành tám mảnh vậy.
“Bụng.”
“Mấy cái?”
“Năm sáu cái gì đó.”
“Dừng.” Hạ Thiên Tường nghe câu trả lời của Tô Nhược Hân xong thì cho ngừng màn biểu diễn vả mặt lại.
Giọng nói hơi nhàm chán.
Vẫn phải thêm chút bầu không khí mới được.
Tô Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi Tô Kim Như, nếu Tô Kim Như không khai mẹ ra thì hai chị em họ và ba vẫn sẽ tiếp tục bị vả mặt.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường rơi vào mặt Trần Ngọc Thuý: “Tháo băng dính trên miệng bà ta xuống.”
Người đàn ông mặc đồ đen đưa tay tháo băng dính xuống.
Trần Ngọc Thuý lập tức nổi đoá: “Tô Kim Như, con có phải con gái ruột của mẹ không hả? Con nói linh tinh gì thế? Tô Nhược Hân là con gái ruột của mẹ, sao mẹ nỡ đánh vào bụng con bé, mẹ không làm.”
“Có, rõ ràng mẹ đã đánh rồi.” Lần này Tô Thanh Hà làm chứng cho Tô Kim Như, đồng thời còn nháy mắt với Trần Ngọc Thuý: “Mẹ thừa nhận đi, Tô Nhược Hân còn đang ở đây, bị ai đánh chẳng lẽ bản thân em ấy lại không biết? Mẹ muốn chối là có thể chối được sao?”
Vì thế, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trần Ngọc Thuý đã bị hai cô con gái của mình phản bội: “Tô Thanh Hà, Tô Kim Như, hai đứa chúng mày phản rồi, Cảnh Đình, tôi sinh cho ông hai đứa con vong ân phụ nghĩa, biết trước chúng thế này thì khi vừa sinh ra tôi đã bóp chết chúng rồi.”
“Là tôi đánh Tô Nhược Hân, không liên quan đến Ngọc Thuý.” Cuối cùng Tô Cảnh Đình cũng lên tiếng, làm vợ chồng nhiều năm, Trần Ngọc Thuý cũng chỉ vì công ty nhà họ Tô, ông ta là đàn ông, không thể để Trần Ngọc Thuý bị đánh được.
Bởi vì dựa vào việc Hạ Thiên Tường hỏi Tô Nhược Hân bị đánh mấy lần, có lẽ anh sẽ trả lại cho Trần Ngọc Thuý gấp mười lần, thậm chí là mấy chục lần.
Nghe Tô Cảnh Đình nói lời này, cuối cùng Trần Ngọc Thuý cũng ngừng nghẹn ngào, sau đó run rẩy bò dậy: “Con rể à, có phải cậu trúng vu thuật của Tô Nhược Hân rồi không? Con bé biết sử dụng vu thuật, nó dùng vu thuật khiến cậu không tự chủ được nghe theo lời nó mà trút giận cho nó đúng không? Nếu không với thân hình chẳng mấy lạng thịt, phẳng lì như sân bay của nó, cậu không thể nào để mắt đến nó được. Con rể à, cậu không thể để vu thuật của nó chiếm hữu, lừa gạt được.”
“Nhược Hân biết vu thuật? Sử dụng thử tôi xem nào.” Không ngờ, Hạ Thiên Tường nghe thấy câu này không chỉ không nghi ngờ Tô Nhược Hân mà ngược lại còn mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười đó khiến khuôn mặt điển trai của anh lập tức trở nên vô cùng sinh động và thu hút.
Tô Thanh Hà và Tô Kim Như nhìn mà choáng váng.
Họ chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế này.
Một giây đã đè bẹp được những ngôi sao nam hạng nhất, đẹp trai quá đi mất.
Hạ Nhất và Hạ Nhị nhìn lại theo giọng nói của Hạ Thiên Tường, họ cũng ngẩn người.
Hình như đây là lần đầu tiên họ thấy Hạ Thiên Tường cười.
Trước đây, họ luôn cho rằng Hạ Thiên Tường không biết cười.
Thì ra, khi anh cười lại như thế này.
Không hề có chút nữ tính nào, ngược lại xua bớt đi vẻ lạnh lùng trên người anh, mang theo hơi thở của dân gian.
Tô Nhược Hân bĩu môi: “Tôi không dùng vu thuật, là bọn họ tự tạo nghiệp, không liên quan đến tôi.”
“Được, Nhược Hân nói không dùng vu thuật, vậy thì là không dùng vu thuật.” Hạ Thiên Tường vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cô: “Cảm nhận lại xem bụng có khó chịu không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không.” Cô không thèm nói dối.
Lần này Hạ Thiên Tường nhìn Tô Cảnh Đình trước, khi Trần Ngọc Thuý cho rằng anh sẽ ra lệnh cho người đánh vào bụng Tô Cảnh Đình thì anh lại chợt chỉ vào bà ta: “Đánh vào bụng bà ta, bao nhiêu cái thì tuỳ cậu xem xét.”
“Vâng thưa cậu Hạ.” Hạ Nhất nói xong thì đá chân vào bụng Trần Ngọc Thuý, bà ta đánh Tô Nhược Hân năm sáu cái, vậy theo thói quen giải quyết của Hạ Thiên Tường thì tức là theo cấp số nhân, chỉ có thể hơn sáu mươi cái chứ không thể ít hơn.
“A” một tiếng, sau đó người Trần Ngọc Thuý bay thẳng vào tủ rượu phía sau.
Những chai rượu trên tủ rơi xuống ầm ầm, hai chai đập thẳng vào đầu Trần Ngọc Thuý, máu lập tức chảy ra ròng ròng.
Tô Nhược Hân siết chặt tay, cô chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu thế này nên không khỏi siết chặt ngón tay Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông nắm tay lại, cầm bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, như đang nói ‘đừng sợ’.
Sau đó, Tô Nhược Hân thật sự không sợ nữa.
Trần Ngọc Thuý ở kia thì đã bật khóc: “Rõ ràng Cảnh Đình đã nói là ông ấy đánh vào bụng Tô Nhược Hân mà, con rể, sao lại là tôi?”
“Có phải bà Tô rất muốn thử hậu quả của việc nói dối không? Nếu vậy thì Hạ Thiên Tường tôi cũng không để bụng đâu.”
Câu nói này của anh dường như đang nói với Tô Nhược Hân, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, nhưng Trần Ngọc Thuý nghe vào lại thấy rợn tóc gáy, sau đó bà ta bò về phía Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Cậu Hạ tha mạng, tha mạng, tôi sai rồi, tôi không nên vì tôi đau bụng mà trách Tô Nhược Hân.”
Cầu xin Hạ Thiên Tường xong, bà ta lại cầu xin Tô Nhược Hân: “Nhược Hân, dù gì mẹ cũng mẹ con, bụng mẹ vẫn còn đang đau, đau sắp chết rồi đây, Tô Kim Như cũng thế, đầu của ba con cũng đau tới mức sắp đập vào tường rồi, con hãy nể gia đình chúng ta chung sống hơn mười năm bên nhau mà mau chóng giải trừ vu thuật cho mọi người đi, mẹ thật sự đau không chịu nổi nữa rồi.”
Vừa đau bụng, vừa đau mặt, vừa nãy còn bị đạp đập vào tủ rượu, lúc này Trần Ngọc Thuý đầu tóc bù xù như kẻ điên, đã không còn khí thế vênh váo hống hách thường ngày nữa, bà ta sợ rồi.
“Nhược Hân nói không dùng vu thuật là không vu thuật, mình bị bệnh thì tới viện khám, nhưng bà đánh Nhược Hân năm sáu cái, bây giờ mới trả lại bà một cái, còn lâu mới kết thúc. Hạ Nhất, tiếp tục.”
Hạ Nhất sải đôi chân dài hai bước tới nơi, nhấc chân lên chuẩn bị đá Trần Ngọc Thuý cái nữa.
Đúng lúc này, Tô Cảnh Đình xông lên, chắn trước mặt Trần Ngọc Thuý: “Nhược Hân, là ba mẹ không đúng, ba xin lỗi con, con tha cho mẹ con lần này đi.”
Thấy Tô Cảnh Đình như vậy, đã tới mức này rồi, ông ta vẫn không quên bảo vệ vợ mình.
Tô Nhược Hân cau mày, đột nhiên thấy nhàm chán, cô đưa tay lên ôm cổ Hạ Thiên Tường, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, tôi muốn về trường học.”
“Không được.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại như ngồi sofa tới nghiện, không đồng ý.