“Thiên Tường, anh xem, đến giọng của em anh cũng nhớ rõ như vậy, anh thích em đúng không? Em là vợ chưa cưới của anh kia mà.” Tô Thanh Hà lại gần Hạ Thiên Tường lần nữa, chỉ là không còn dám nhào lên.
Nếu đập vào tường lần nữa thì cô ta nghĩ mũi mình sẽ gãy mất.
Mặc dù mũi có thể làm lại thành hình dáng hoàn hảo nhất, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cảm giác cô ta và Hạ Thiên Tường ở bên nhau lúc này.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng đứng đó, không lên tiếng.
Phản ứng này của anh khiến Tô Thanh Hà rất đắc ý.
Điều này nói lên rằng Hạ Thiên Tường có cảm giác với cô ta, nếu không anh đã đóng sầm cửa lại bỏ đi rồi.
“Thiên Tường, chọn ngày không bằng gặp ngày, nếu sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành vợ chồng, chi bằng đêm nay…” Cô ta nói xong, bàn tay nhỏ bé ngượng ngùng đưa về phía ống tay áo Hạ Thiên Tường, muốn một lần nữa kéo anh cùng ngã xuống giường.
Hạ Thiên Tường lại lùi lại: “Xin lỗi, mùi trong căn phòng này quá kỳ lạ.”
“Sao lại thế, mùi hương hoa nhài rất thơm mà.” Tô Thanh Hà lại tiến lên một chút, đã quen với bóng tối thế này, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Tường lại càng rõ ràng hơn.
Còn sống động và nam tính hơn khuôn mặt của người đàn ông nằm trên giường trong ấn tượng của cô ta, đẹp trai đến mức cô ta nóng lòng muốn đè anh ra “ăn” ngay.
“Không thơm, mùi trong chuồng lợn.” Hạ Thiên Tường lãnh đạm nói, sau đó di chuyển.
Đôi chân dài sải bước trong căn phòng chật hẹp, hai bước đã tới góc tường bên kia.
Nơi đó là một dãy tủ quần áo.
Thấy Hạ Thiên Tường đi về phía tủ quần áo, Tô Thanh Hà hoảng sợ quên mất phản bác không phải mùi chuồng lợn mà là mùi hoa nhài, cô ta vọt tới muốn kéo anh lại: “Thiên Tường, đừng đi về phía đó.”
“Bỏ tay ra.”
Hạ Thiên Tường như nhìn thấy bàn tay phía sau mình, anh lạnh lùng khẽ quát.
Anh quát lên mới khiến cho bàn tay đang giơ lên của Tô Thanh Hà cứng ngắc hạ xuống, anh không cho cô ta chạm vào, cô ta cũng thật sự không dám chạm vào anh.
Theo lời đồn, Hạ Thiên Tường là một người cực kỳ máu lạnh, không bao giờ mềm lòng, bất cứ ai làm trái lời anh đều không có kết cục tốt đẹp.
Lúc này cô ta không rõ tính anh lắm, nên không dám hành động hấp tấp.
Tô Thanh Hà tủi thân đứng sau lưng Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, đã mấy ngày rồi em không nhìn thấy anh, anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện được không?”
Thấy không thể ngủ với anh ngay, Tô Thanh Hà bèn lấy lui làm tiến, vậy thì nói chuyện yêu đương cũng được.
Dù sao bây giờ kinh nguyệt của cô ta cũng đang ra càng lúc càng nhiều.
Không làm cũng tốt.
“Ra ngoài.” Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại chờ được giọng nói lạnh lùng như băng này của người đàn ông.
“Em… Em…” Tô Thanh Hà nhìn về hướng cửa, thật sự không muốn cứ thế đi ra ngoài như vậy, cô ta còn chưa có được Hạ Thiên Tường, như vậy bồi dưỡng tình cảm một chút cũng được.
“Ra ngoài.” Lại là một tiếng quát lạnh lẽo.
Âm thanh này rõ ràng vẫn là giọng nam từ tính trầm thấp, rõ ràng rất êm tai nhưng Tô Thanh Hà lại chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cô ta đứng ở đó, ra ngoài không được, không ra cũng không được.
Khi cô ta đang do dự, cũng không biết Hạ Thiên Tường đã làm thế nào mà cánh cửa phòng vốn đang đóng lại đột nhiên mở ra.
“Uỵch” một tiếng, Trần Ngọc Thuý đang nghe lén bên ngoài lập tức nhào vào, bà ta ho khan vài tiếng liên tiếp, ánh đèn bên ngoài cũng chiếu vào phòng, bà ta vô thức nhăn mũi: “Mùi gì thế?”
“Mẹ, sao mẹ cũng hỏi như vậy thế? Không phải mẹ cũng thấy giống mùi chuồng lợn đấy chứ? Đây là mùi hoa nhài.”
Trần Ngọc Thuý cau mày, vừa định khiển trách Tô Thanh Hà thì nghe Hạ Thiên Tường quát lên tiếng nữa: “Ra ngoài.”
Tiếng quát này khiến da đầu Trần Ngọc Thuý như muốn nổ tung, bà ta kéo Tô Thanh Hà ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân của Trần Ngọc Thuý và Tô Thanh Hà, Hạ Thiên Tường vẫn bất mãn nói: “Hai người ở ban công, cút ra đây.”
Theo tiếng quát của anh, cửa ban công mở ra.
Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như lúc trước chưa kịp ra ngoài lúc này mở cửa ra, ngượng nghịu lần lượt bước ra ngoài.
“Cậu Hạ, chúng tôi không cố ý đâu.”
“Ra ngoài.”
Trong giọng nói ẩn nhẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận.
Vì vậy Tô Cảnh Đình bám vào Tô Kim Như, Trần Ngọc Thuý bám vào Tô Thanh Hà, bốn người chật vật hoảng loạn đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Hạ Thiên Tường đều không cho Tô Thanh Hà một chút cơ hội nào.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hạ Thiên Tường đưa tay ra kéo, cửa tủ quần áo liền mở ra.
Trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, thân hình nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân co lại, yên lặng dựa vào góc tủ.
Cánh tay dài của Hạ Thiên Tường vươn ra, anh nắm lấy eo thon của Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô gái mềm nhũn dựa vào người anh, đôi mắt to sáng ngời lạ thường trong đêm tối.
Một tay anh ôm cô, một tay gỡ băng dính trên miệng cô, sau đó là cởi dây thừng trên cổ tay cô: “Có đau chỗ nào không?”
“Ưm ưm…” Chỉ một câu nói nhưng lại khiến Tô Nhược Hân lập tức bật khóc.
Nước mắt liên tục chảy ra không ngừng, như thể Hạ Thiên Tường đã làm gì cô vậy.
Nhìn cô gái nhỏ nức nở nghẹn ngào trong lòng, lại cảm nhận được mùi trong căn phòng này, Hạ Thiên Tường nhíu mày: “Đổi nơi khác khóc được không?”
“Ừm.” Sau âm mũi rất nặng là tiếng cười thật to: “Hạ Thiên Tường, thế mà anh cũng nghĩ ra được, vợ chưa cưới của anh thành lợn rồi, ha ha ha.”
Tô Nhược Hân lên tiếng, lúc này sắc mặt người đàn ông mới tốt hơn một chút: “Ừm, còn hơn cả lợn.” Sau đó anh bế cô ra khỏi căn phòng tối tăm.
“Sao anh biết tôi ở trong tủ quần áo?” Tô Nhược Hân tựa đầu vào ngực Hạ Thiên Tường, nhỏ giọng tò mò hỏi.
Rõ ràng cô không phát ra bất kỳ tiếng động nào mà.
Cô còn tưởng mình sẽ bị ép cảm nhận toàn bộ quá trình buổi lễ trở thành người lớn chứ.
Nhưng không ngờ ngay từ đầu Hạ Thiên Tường đã tìm được cô.
“Ở đây thơm.” Hạ Thiên Tường liếc nhìn tủ quần áo nơi Tô Nhược Hân vừa bị ép ẩn mình trong đó.
Tô Nhược Hân cho câu này một trăm điểm, cô cười xinh xắn, sau đó lại hơi tiếc nuối nói: “Tôi còn muốn xem màn biểu diễn của anh và Tô Thanh Hà kìa. Anh không biết đâu, tôi lớn từng này vẫn chưa xem phim kiểu kia bao giờ, nhưng anh lại chẳng thoả mãn tôi chút nào. Hạ Thiên Tường, anh thật keo kiệt.”
Hạ Thiên Tường đứng trên hành lang, phớt lờ ánh mắt nóng rực của bốn người ở lối vào cầu thang, anh hơi cúi đầu ghé vào tai Tô Nhược Hân nói: “Tôi có thể trực tiếp thoả mãn cô, nhất định không keo kiệt.”
Mặt Tô Nhược Hân thoáng chốc đỏ bừng.
Cô đang định véo mặt Hạ Thiên Tường thì chợt phát hiện có bốn người đang đứng thành một hàng ở lối lên cầu thang.
Chỉ là bốn người lúc này thật sự rất thảm hại.
Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như ôm bụng, Tô Cảnh Đình xoa trán, còn Tô Thanh Hà, bộ đồ ngủ hai dây trên người cô ta hình như đã dính máu.
Không còn lại chút sεメy nào vốn có của nó.
Tuy nhiên dáng người lả lướt thì vẫn còn, chỉ là sắc mặt lại tái nhợt.
Dù đánh má hồng cũng không ngăn được sự nhợt nhạt ấy.