“Đây là thật sao?” Trần Ngọc Thuý cảm giác bà ta như được nghe chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.
Tô Nhược Hân im lặng lắng nghe, mấy ca bệnh được cô chữa không hề lan truyền lên mạng, mà Tô Thanh Hà cũng đã mấy ngày không đến nhà họ Hạ rồi.
Nhưng Tô Thanh Hà vẫn biết rõ như thế.
Chứng tỏ là có người thông báo cho cô ta.
Hơn nữa còn là người của nhà họ Hạ.
Nếu không, người ngoài không thể biết chuyện bà Hạ và Hạ Thiên Chiếu bị bệnh được.
Tuy người nhà họ Hạ đều liều mạng tranh giành vị trí Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hạ Thị, nhưng chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, trước giờ bọn họ chưa từng lan truyền chuyện gì ra ngoài cả.
Cũng không thể tìm kiếm ở trên mạng.
“Thật đấy, mẹ, nếu mẹ không tin, ngày mai mẹ có thể tìm một người ở khu biệt thự lưng chừng núi để hỏi thăm là biết ngay.”
“Con cho rằng muốn liên lạc với người của khu biệt thự kia là có thể liên lạc à? Những người đó không giàu cũng quý, mẹ không cần nghe ngóng làm gì, mẹ tin lời con, chắc chắn là đồ đê tiện này hạ vu thuật khiến ba người chúng ta bị bệnh, còn khiến con đến ngày, Tô Nhược Hân, mày lập tức thu hồi vu thuật, chữa khỏi cho tụi tao ngay.” Trần Ngọc Thuý lại xông tới trước mặt Tô Nhược Hân, chỉ muốn đánh chết cô.
Tô Nhược Hân hờ hững nhìn Trần Ngọc Thuý, lúc này, bà ta đã đau đến mức nhăn nhó.
Có sự tác động của cô, Trần Ngọc Thuý muốn không đau cũng không được.
Bà ta đau chết mất.
“Ui chao, sao lại đau đến mức này chứ?” Trần Ngọc Thuý nói xong thì đau đến mức ngồi phịch xuống đất, sau đó bắt đầu lăn lộn.
Dáng vẻ thế này, dù bà ta có muốn cũng không thể giày vò Tô Nhược Hân được nữa.
Tô Nhược Hân ngồi dậy, tuy không thể nói chuyện, bụng cũng bị Trần Ngọc Thuý đánh nên hơi đau, nhưng nhẹ hơn Trần Ngọc Thuý, Tô Kim Như và Tô Cảnh Đình nhiều.
Thấy bọn họ đau đớn dữ dội, không ai rảnh “quan tâm” đến cô, tâm trạng của cô thoải mái hơn một chút.
Sinh ra trong một gia đình thế này là do cô xui, cô không trách ai hết.
Trên cuộc đời này, thứ người ta không thể quyết định nhất chính là xuất thân.
Theo Trần Ngọc Thuý, Tô Kim Như cũng đau đến mức lăn lộn dưới đất.
Trên trán Tô Cảnh Đình có những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, có điều ông ta là đàn ông, cho nên chịu đựng giỏi hơn hai người kia.
Lúc này, Tô Nhược Hân nằm trên giường là người khoẻ mạnh nhất.
Trần Ngọc Thuý thật sự đau không chịu được nữa, bà ta hét to: “Tô Thanh Hà, con mau đi cởi trói cho nó, tháo băng dính xuống, mau để nó sử dụng vu thuật giải trừ bệnh đau của mẹ, nếu không mẹ sẽ đau chết mất, mẹ không còn muốn sống nữa.”
“Chị, chị mau lên, em cũng đau.” Tô Kim Như cũng không khỏi hét lên.
Nhưng lúc này, Tô Thanh Hà đã đi đến phòng của Tô Nhược Hân để tắm từ lâu.
Đến tháng cũng không có gì phải sợ, mẹ cô ta nói có thể chiến đấu đẫm máu, cho nên cô ta cũng sẽ làm thế, cô ta phải ăn diện thật đẹp, cô ta không tin tối nay không thể nắm được người đàn ông lạnh lùng Hạ Thiên Tường kia trong lòng bàn tay.
Người ta luôn nói người đàn ông càng lạnh lùng sẽ càng thương vợ, cô ta gả cho Hạ Thiên Tường, sau này sẽ có phúc hưởng không hết.
Cô ta ở bên này vui vẻ tắm rửa thơm tho, cho nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng hô to của Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như.
Nhưng dù cô ta có tắm thế nào cũng không thể khử đi mùi máu tanh trên người.
Mùi của kinh nguyệt luôn rất khó chịu.
Càng tắm càng cau mày.
Hơn nữa, sao lần này cô ta lại ra nhiều thế?
Trong lúc tắm vòi sen máu cũng chạy dọc theo chân.
Trước giờ chưa bao giờ nhiều như thế.
Tô Thanh Hà cảm thấy sợ hãi.
Tắm xong bèn vội vàng thay một bộ đồ ngủ hai dây gợi cảm rồi đi ra ngoài.
Hơn nữa còn sử dụng băng vệ sinh dày nhất.
Nhưng dù thế cũng không chặn được lượng kinh nguyệt, thật sự là quá nhiều, cô ta cảm thấy nó như nước chảy vậy.
Như thế nếu Hạ Thiên Tường thật sự đến đây, thì không phải là đại chiến đẫm máu mà là đại chiến trên sông.
Cô ta vốn định trong bóng tối nước chảy thành sông với anh, nhưng bây giờ ra nhiều như thế, với sự thông minh của Hạ Thiên Tường, anh không thể nào không cảm nhận được.
Nhìn thấy một miếng băng vệ sinh đã ướt đẫm, Tô Thanh Hà sợ đến mức mở cửa chạy ra ngoài: “Mẹ, nhiều lắm nhiều lắm, phải làm sao đây?”
Kết quả cô ta còn chưa chạy đến phòng của mình đã thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Kim Như lăn lộn dưới đất, còn có Tô Cảnh Đình đang tái mặt day trán: “Có chuyện gì thế?”
“Thanh Hà, mau cởi băng dính trên miệng nó xuống, để nó giải vu thuật, nếu nó không chịu giải thì đánh chết nó cho mẹ.” Trần Ngọc Thuý vừa rêи ɾỉ vừa ra lệnh cho Tô Thanh Hà, bà ta thật sự đau đến mức không chịu được nữa.
“Vâng vâng vâng.” Tô Thanh Hà cảm nhận được băng vệ sinh của mình đã ướt đẫm, càng hoảng hốt hơn.
Chẳng lẽ Tô Nhược Hân thật sự biết vu thuật như cô ta nói?
Cô ta vội chạy đến, sau đó không vui tháo băng dính cho Tô Nhược Hân.
Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, hờ hững nhìn bốn người trước mặt: “Đáng đời.”
Đau chết cũng là bọn họ đáng đợi.
“Đồ chết tiệt Tô Nhược Hân, mày mau giải vu thuật ngay.” Trần Ngọc Thuý đau đến mức sắp phát điên rồi, thật sự rất đau.
“Tô Nhược Hân, mau cho tao biết tại sao lượng kinh nguyệt của tao lại nhiều như thế? Phải ăn gì mới có thể giảm bớt? Tốt nhất là có thể dừng lại ngay.” Lúc này, Tô Thanh Hà quan tâm bản thân mình trước, nếu không khiến kinh nguyệt kết thúc, lát nữa cô ta sẽ không thể trở thành người phụ nữ của Hạ Thiên Tường.
“Tô Nhược Hân, bình thường chị đối xử với cô thế nào, cô nghĩ lại đi, trong cái nhà này chị là người tốt với cô nhất, khi còn bé ba mẹ không có thời gian chăm cô, là chị chăm cô nhiều nhất, sao cô có thể hạ vu thuật với chị hai của cô chứ, mau giải vu thuật cho chị hai, chị hai cảm ơn cô.” Tô Kim Như đang đau dữ dội, đến mức không thể để tâm đến chuyện gì nữa, lập tức cầu xin Tô Nhược Hân.
Còn Tô Cảnh Đình vẫn cắn răng tựa trên vách tường, không nói một lời.
Ông ta hơi mơ hồ, ông ta vẫn chưa tin Tô Nhược Hân biết vu thuật.
Nhưng bây giờ mỗi câu Tô Nhược Hân nói đều linh nghiệm, khiến ông ta không thể không tin.
Lúc này nhìn Tô Nhược Hân, tâm trạng của ông ta rất phức tạp.
Dù Lục Diễm Chi đã cho ông ta ba trăm tỷ, nhưng chỉ có thể trị ngọn không trị gốc, đa số dùng để trả nợ, khoảng còn lại thì mang đi xoay vòng, công ty vẫn không khá hơn.
Nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.
Vậy thì cả nhà chỉ có thể nhịn đói thôi.
Cho nên ông ta cũng không ngăn cản hành động của Trần Ngọc Thuý và Tô Thanh Hà, thậm chí còn giúp đỡ.
Ông ta cũng là vì tương lai của nhà họ Tô.
“Ha ha…” Tô Nhược Hân bật cười.
“Mày cười cái gì? Mày còn dám cười? Nếu con cười nữa tao sẽ xé rách miệng mày ra đấy.” Trần Ngọc Thuý nhảy bật dậy muốn chạy về phía Tô Nhược Hân, nhưng bà ta chỉ cử động một bước nhỏ mà bụng đã đau đớn liên hồi, sau đó lại ngã xuống: “Đau chết mất, a a a, đau chết mất.”
“Tôi cười vì các người tự rước hoạ vào thân, khung cảnh bây giờ rất vui.”
“Tô Nhược Hân, rốt cuộc mày đã làm gì? Tại sao kinh nguyệt của tao lại nhiều thế? Còn nữa, rõ ràng tao mới vừa hết được nửa tháng thôi, sao mày nói đến là đến ngay được?” Tô Thanh Hà nổi nóng, cô ta vì đoán được thời gian rụng trứng, hy vọng tối nay không chỉ có được Hạ Thiên Tường mà còn mang thai con của anh, như vậy cô ta chắc chắn sẽ trở thành mợ chủ nhà họ Hạ.