Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Trần Ngọc Thúy, quay đầu bỏ đi.
Cô không tin Tô Cảnh Đình và Trần Ngọc Thúy, còn có Tô Kim Như sẽ đợi được cô cả ngày.
“Tô Nhược Hân, con đứng lại cho mẹ.” Trần Ngọc Thúy phát hiện Tô Nhược Hân muốn đi, trực tiếp xông tới, vươn tay bắt lấy cánh tay cô: “Tốt xấu gì mẹ cũng là mẹ con, nào có ai nhìn thấy mẹ mà chẳng thèm chào lấy một tiếng, Tô Nhược Hân, con quá lắm rồi.”
Tô Nhược Hân giãy một cái, nhưng Trần Ngọc Thúy sớm đã phòng bị, hung hăng kéo cánh tay cô, không chịu buông tay.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Chị con bị thương, kêu anh rể con đến nhà xem xem, nếu không, người chồng tương lai như nó quá không hợp cách.” Trần Ngọc Thúy mặt không đỏ tim không đập mạnh mệnh lệnh Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân xém chút phì cười: “Bà Trần, chồng tương lai của cô ta hẳn là tự cô ta đi gọi, tìm tôi có phải kỳ quái quá không?”
“Con có thể liên lạc với cậu ta, mau gọi điện thoại cho cậu ta, kêu cậu ta đến nhà, con cũng theo mẹ về nhà.” Trần Ngọc Thúy lần này nói xong, trực tiếp kéo Tô Nhược Hân đi về phía xe nhà ở không xa.
“Tô Nhược Hân, vết thương của chị cả thật sự rất nặng, con về nhà xem thử đi.”
Tô Nhược Hân lạnh lùng cười: “Cố ý làm bản thân bị thương, cô ta như vậy, thú vị sao?”
Vừa nghe Tô Nhược Hân nói vậy, Trần Ngọc Thúy lập tức nổi giận: “Đừng cho rằng chúng ta không biết, vết thương của Thanh Hà đều vì con, lúc Thiên Tường lái xe, là con cố ý làm loạn, không cho cậu ta dừng xe, đúng chứ? Kết quả xe của Thiên Tường lướt thẳng qua thân thể Tô Thanh Hà, quẹt bị thương.”
“Bà Trần, nói chuyện phải có chứng cứ, bà chưa từng nghe nói hiện tại lúc cảnh sát phá án công cụ sử dụng nhiều nhất chính là camera giám sát sao, cho nên, Tô Thanh Hà có nói dối hay không, xem camera giám sát là biết, xe của Hạ Thiên Tường còn chả chạm tới cô ta, tôi là nhân chứng, đến lúc đó, camera giám sát là vật chứng, nếu cô ta tiếp tục tuyên truyền khắp nơi như vậy nữa, có tin tôi báo cảnh sát không, đến lúc đó cho cô ta vào đồn chịu dạy dỗ cũng tốt lắm.”
Trước đây cô là quả hồng mềm mặc họ tùy tiện bóp, đó là vì cô xem họ thành ba ruột, mẹ ruột, chị ruột, anh ruột, nhưng từ giây phút họ kêu cô chết đi, cô đã không còn là quả hồng mềm mặc họ nắn bóp nữa.
“Con dám!” Nghe thấy Tô Nhược Hân nói tới camera giám sát, Trần Ngọc Thúy hoảng loạn liếc nhìn cổng lớn trường trung học Khải Mỹ, nơi này cũng có camera, khu biệt thự nhà giàu khu biệt thự lưng chừng núi, càng không thiếu camera.
“Tại sao tôi không dám, tôi đang nói thật, lại không phải thêm mắm dặm muối, càng không oan uổng người khác.” Tô Nhược Hân lại giãy, vẫn là giãy không ra.
Thân thể cô từ hôm qua cứu Tăng Hiểu Khê đã yếu ớt vô cùng.
Trần Ngọc Thúy vẫn kéo cô về phía xe nhà.
Xung quanh có người nhìn sang, Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như chắn ngay trước mặt mọi người, Tô Kim Như không ngừng gọi: “Có gì xem chứ, mẹ tôi muốn dẫn em gái tôi về nhà bồi bổ dinh dưỡng, tránh ra, tránh ra.”
Nghe thấy Tô Kim Như kêu như vậy, Tô Nhược Hân lập tức hồi đáp: “Tôi không có quan hệ gì với họ, đây không phải mẹ tôi.”
“Bốp” Trần Ngọc Thúy nổi giận: “Tôi không phải mẹ cô, vậy mẹ cô là ai?”
Mặt đau đớn nóng rát.
Tô Nhược Hân che mặt, lạnh lùng nhìn Trần Ngọc Thúy: “Buông tay.”
“Tôi không buông đấy, lên xe.”
“Tôi nói lại lần nữa, buông tay.” Lão hổ không phát uy, xem cô thành mèo bệnh sao? Cô chỉ không muốn dùng công lực đã chịu tổn thương thôi.
Nhưng không đại biểu rằng cô yếu ớt mặc người bắt nạt.
Cùng lắm lại trở nên suy yếu, cô lại mượn Hạ Thiên Tường ngọc vài lần thôi.
“Lên xe.” Trần Ngọc Thúy ép buộc kéo cô ép cô lên xe.
Mà sau lưng, Tô Kim Như cũng giúp đỡ Trần Ngọc Thúy đẩy cô, Tô Cảnh Đình đương nhiên đã lên xe vào khoang lái đợi lái đi, ba người phân công tư thế nhất định phải dẫn cô về nhà họ Tô.
Xung quanh, người hóng hớt ngày càng nhiều.
Nhưng mà, học sinh trong trường đều quen biết lẫn nhau, biết Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình thật sự là ba mẹ Tô Nhược Hân, chỉ có thể bàn tán một chút, căn bản không tiện giúp đỡ.
Người nhà người ta tranh chấp nội bộ, người ngoài giúp thế nào cũng không đúng.
Dù sao thì người nhà đấu xong lại nhanh chóng hòa hảo như lúc đầu.
Đến lúc đó, ngược lại là những người hiện tại bước ra giúp đỡ không đúng.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Tô Nhược Hân cắn răng, xem ra, cô chỉ có thể tự cứu mình.
Híp mắt, Tô Nhược Hân đang muốn ra tay, đã nghe thấy tiếng gầm lên: “Dừng tay.”
“Kêu cái gì? Người ngoài như ông quản được sao? Tô Kim Như, dùng sức, Tô Nhược Hân, con lên xe cho mẹ.” Trần Ngọc Thúy gào lên như người đàn bà chanh chua.
Công ty nhà họ gần đây liên tục xảy ra vấn đề, dù Lục Diễm Chi bù đắp 300 tỷ cũng vẫn không thể thả lỏng.
Cho nên, bà ta hiện tại chỉ cảm thấy để Tô Thanh Hà gả cho Hạ Thiên Tường mới là phương pháp quang tông diệu tổ nhất.
Cũng là phương pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Ôm được đùi Hạ Thiên Tường, nhà họ Tô sau này không cần sầu lo gì nữa.
Nhưng chàng rể đó từ khi tỉnh lại liền không hề gọi điện cho Tô Thanh Hà, thế này không được, phải nhanh chóng tiến hành hôn sự của Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường, tuyệt đối không thể kéo dài nữa, nếu không chính là đêm dài lắm mộng.
“Nơi này là trung học Khải Mỹ, chỗ này ngoài cổng lớn cũng thuộc khu trường học trung học Khải Mỹ, là hiệu trưởng, bà nói tôi có quyền bảo vệ học sinh trường mình không? Tô Nhược Hân là học sinh của trung học Khải Mỹ, các người buông em ấy ra.”
“Chúng tôi là ba mẹ nó, cuối tuần không có tiết, tôi tại sao không thể dẫn con gái mình về nhà?” Trần Ngọc Thúy mới mặc kệ, dù sao, nhất định phải dẫn Tô Nhược Hân về nhà, lại kêu cô gọi điện thoại mời Hạ Thiên Tường đến, vậy là hoàn mỹ.
Ảo tưởng mình sắp trở thành thông gia nhà họ Hạ, Trần Ngọc Thúy cười như nở hoa, nói gì cũng không thể buông Tô Nhược Hân ra.
“Tô Nhược Hân đã qua mười tám tuổi, em ấy là người trưởng thành, các người không có quyền cưỡng ép dẫn em ấy đi, nếu còn làm loạn, tôi sẽ báo cảnh sát.” Hiệu trưởng Thạch nói, thật sự lấy điện thoại ra.
“Trước đây tôi đã nghe nói ba mẹ Tô Nhược Hân đối xử với cô ấy không tốt, quần áo của cô ấy đều là mặc đồ chị không cần, ăn cơm trước nay đều tìm hàng quán rẻ nhất, có lúc chỉ ăn bát mì với rau xanh, vô cùng đáng thương.”
“Đúng vậy, trước đó tôi nghe còn không tin, bây giờ nhìn thấy thái độ mẹ cô ấy, giống như cô ấy là nô ɭệ của nhà họ vậy.”
“Không đúng, các cô đều nói Tô Nhược Hân nhặt quần áo chị không mặc, nhưng bộ trên người cô ấy bây giờ là bản giới hạn của Chanel, căn bản không phải đồ cũ, là mới.” Có người biết hàng liếc mắt đã nhận ra nhãn hiệu quần áo trên người Tô Nhược Hân.
Nghe thấy lời này, Trần Ngọc Thúy càng thêm có lý: “Đây là đồ tôi đích thân mua cho Tô Nhược Hân, tôi đối xử với nó tốt như vậy, ai còn nói tôi bạc đãi nó, tôi liều mạng với người đó.”
Hiệu trưởng Thạch xoa mi tâm, đang không biết phải đáp trả câu này thế nào, có người ở bên cạnh nói: “Đã là bà mua cho con gái, vậy bà nói xem chiếc váy trên người cô ấy bao nhiêu tiền.”
Cô ta vừa hỏi câu này, nhưng cô gái khác cũng phụ họa: “Đúng đó, dì, chiếc váy này của Tô Nhược Hân mua bao nhiêu tiền?”