Lúc này, tu luyện trước đó đều thành lãng phí, lại quay về tình huống ban đầu.
Nhưng cô không hối hận.
Nếu không phải cô và Hạ Thiên Tường chặn đường, Tăng Hiểu Khê cũng không đau lâu như vậy.
Nghe thấy cô nói không sao, Hạ Thiên Tường khẽ thở phào, nhưng ánh mắt vẫn hơi trầm.
Bugatti nhanh chóng lái về cửa lớn tiểu khu.
Còn chưa hoàn toàn phóng đi, một bóng dáng đã cản lại: “Dừng xe.”
Hạ Thiên Tường cau mày nhìn sang, sở dĩ anh lái xe ra ngoài, chính là không muốn Tô Thanh Hà quấy rầy Tô Nhược Hân.
Không nghĩ tới anh ngăn cản người nhà họ Tô vào khu biệt thự lưng chừng núi, Tô Thanh Hà vẫn dám canh chừng ở cửa lớn khu biệt thự quấy rầy cô.
“Tránh ra.” Lạnh lùng hét lên, nhưng xe lại không có ý giảm tốc.
Một người phụ nữ dám ngấp nghé anh, cô ta kêu anh dừng xe thì anh phải dừng, trong từ điển của Hạ Thiên Tường anh trước nay không cho phép.
Tô Thanh Hà đợi đã lâu rồi.
Cứ nhìn mãi con đường vào khu biệt thự, đường tắc, rất náo nhiệt.
Cô ta cũng không biết Tô Nhược Hân ra ngoài lúc nào.
Nhưng cô ta nghe nói, Hạ Thiên Tường đã tỉnh, Hạ Thiên Tường là chồng tương lai của cô ta, cả thành phố T không ai không biết, anh tỉnh rồi, cô ta đương nhiên phải tới xem xem.
Nào biết, cô ta không làm sao gọi được điện thoại cho Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương, điện thoại cố định nhà họ Hạ cũng vậy.
Còn nữa, bảo vệ của khu biệt thự lưng chừng núi này, da môi cô ta cũng mài rách rồi, cứ không cho đi.
Hết cách, cô ta chỉ có thể canh ở ngoài.
Trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng để cô ta đợi được Hạ Thiên Tường.
Cô ta biết xe anh, sợ Hạ Thiên Tường không nhận ra cô ta mà bỏ lỡ, cho nên vội vàng chặn xe.
Không nghĩ tới Hạ Thiên Tường như không nhìn thấy một người sống sờ sờ là cô ta, lái thẳng tới.
Một chiếc xe như vậy, cơ thể máu thịt của cô ta thoáng chốc đã run sợ lùi về sau một bước, sau đó, chính là mở to mắt nhìn Bugatti nghênh ngang đi qua trước mặt cô ta.
“Thiên Tường, anh dừng xe, anh nhất định không biết em là ai, em là vợ chưa cưới của anh, chủ tịch Lục cũng công nhận rồi.”
Cô ta hét rất to, nhưng những chiếc xe lướt qua đều khinh thường liếc nhìn cô ta, không một ai bước tới hỏi thăm muốn giúp đỡ.
Nghe nói phụ nữ theo đuổi Hạ Thiên Tường có thể xếp thành một vòng, hơn nữa, ai nấy đều xinh đẹp hàng đầu.
Nhưng trước nay chỉ nghe nói các cô gái theo đuổi Hạ Thiên Tường, chưa từng nghe nói anh theo đuổi con gái.
Phụ nữ theo đuổi Hạ Thiên Tường như vậy quá nhiều, trên phố lớn tiện tay có thể bắt được bó to, cho nên, không ai xem Tô Thanh Hà ra gì.
Tô Thanh Hà gào vài tiếng, thấy Bugatti ngày càng xa, hai chân cô ta làm sao cũng không đuổi theo kịp bốn bánh, tức giận chỉ đành lấy điện thoại ra gọi số của Tô Nhược Hân.
Trên ghế phụ, điện thoại Tô Nhược Hân vang lên.
Lướt nhìn số điện thoại, cô trực tiếp ấn cúp máy.
Cô không có chị gái như vậy.
Tô Thanh Hà nhất định là nghe nói Hạ Thiên Tường đã tỉnh, mới vội vàng nhào lên, muốn làm mợ chủ nhà họ Hạ.
Tô Thanh Hà không sợ mất mặt, cô sợ.
Dù sao, cô ghét nhất loại người muốn trèo cao như vậy, chị ruột của mình cũng không được.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân cúp máy, Tô Thanh Hà liền gọi lại.
Tô Nhược Hân lại cúp.
Rất nhanh, điện thoại gọi tới liền đổi thành Tô Cảnh Đình, thậm chí Trần Ngọc Thúy, điện thoại của nhà họ Tô lần lượt gọi cho Tô Nhược Hân.
Khí thế như muốn gọi tung.
Tô Nhược Hân đang cúi đầu muốn từ chối điện thoại lại gọi tới của Trần Ngọc Thúy, bàn tay to đột ngột vươn sang, một tay cầm điện thoại của cô, trực tiếp tắt máy.
Người đàn ông không nói câu nào.
Nhưng toàn thân anh đều viết bất mãn với những cuộc điện thoại này.
Dáng vẻ lạnh lùng đó khiến Tô Nhược Hân nhìn anh chăm chú, rõ ràng không có chút biểu cảm nào, nhưng nhìn anh cô lại cứ cảm thấy có chút đáng yêu.
Một người không phải thân thiết nhất, còn hiểu cô hơn những người thân thiết, càng không muốn cô bị quấy rầy.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân như thả lỏng, cô mất đi người thân nhà họ Tô, nhưng trên đời này có người tốt với cô hơn cả người nhà họ Tô.
Như vậy thì tốt.
Vì mỏi mệt, Tô Nhược Hân nằm một lát liền ngủ thϊếp đi.
Trong mơ hồ, có người ôm cô lên, bàn tay to luôn nắm chặt tay cô.
Cô ngủ rất lâu rất lâu.
Trong mơ lần này không còn những nụ hôn khiến cô ngượng ngùng đó nữa.
Tuy nhiên, bàn tay to đó luôn không buông bàn tay nhỏ của cô.
Sự khô ráo và ấm áp của lòng bàn tay đó như truyền tới đáy lòng cô.
Giấc ngủ này, cô ngủ rất lâu rất lâu.
Tỉnh lại, phố vừa lên đèn.
Tô Nhược Hân mơ màng mở mắt, tầm mắt đầu tiên là nước biển nửa sáng nửa tối, tiếp đó chính là tòa kiến trúc lấp lánh chói mắt lóe lên cầu vồng, rất xinh đẹp.
Đây là đang ở bờ biển.
Mà cô, rõ ràng còn đang trong chiếc Bugatti Veryon phong cách của Hạ Thiên Tường.
“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.” Giọng nói trầm thấp êm ái ngay bên tai, Hạ Thiên Tường đang kiểm tra văn kiện trong laptop trên chân, lại liếc mắt, xác định không có gì sai, đóng lại: “Đi ăn một chút?”
“Tôi phải về trường học.” Tô Nhược Hân lắc đầu, không muốn ở chung với con sói đuôi to này.
Nếu không phải anh hư đốn chặn đường, cô mới không lên xe anh.
“Ăn xong tôi đưa em về.”
“À, không bắt tôi trả tiền chứ?” Vừa nghĩ tới mình tùy tiện bất giác bị người đàn ông này lừa 1,08 tỷ, Tô Nhược Hân hiện tại vô cùng cảnh giác nhìn anh.
“Sẽ không.”
Nghe thấy anh nói anh trả tiền, Tô Nhược Hân đồng ý, chỉ dựa vào việc anh nhốt cô trong xe cả ngày, ngủ cả ngày, anh bồi thường cô một bữa cơm, là nên làm: “Thành giao, tôi muốn ăn Trần Ký.”
Có lẽ là vì ấn huyệt chữa bệnh cho Tăng Hiểu Khê, cô vô cùng mệt mỏi, nhất thời ngủ đến đêm tối.
“Không được.”
“Này, tôi chỉ muốn ăn Trần Ký.” Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang lướt điện thoại, kháng nghị.
“Đồ ăn vặt lề đường, không vệ sinh.” Hạ Thiên Tường vừa khéo mở trang google liên quan đến ăn vặt Trần Ký gần trường nhất trung Khải Mỹ, chỉ lướt nhìn, liền phủ quyết.
“À, sao lại không vệ sinh chứ.” Học kỳ một trước đó cô chẳng ăn được vài lần, rất mắc, cô ăn không nổi.
“Đầu bếp ở bếp sau không đội mũ, không chia thớt thức ăn sống chín, sinh sôi vi khuẩn, còn nữa, không cung cấp bồn rửa tay cho khách, em chắc chắn không rửa tay có thể dùng bữa?”
“…” Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường như kẻ ngốc, nhìn cả năm giây, mới hung hăng nói: “Trần Ký là quán ăn sạch nhất gần trường nhất trung Khải Mỹ của chúng tôi, mà ba năm cấp ba của tôi, ăn cơm ở Trần Ký không tới mười lần, ừ, dù những quán khác có không vệ sinh, thì hình như tôi cũng không tiêu chảy, cũng chả làm sao, nếu anh không thích, anh ăn của anh, tôi ăn của tôi, bye.”
Nói rồi, cô giơ tay đẩy cửa xe.
Tuy nhiên, kéo hai cái, cũng không kéo ra.
“Hạ Thiên Tường, ông nội anh, anh mở cửa xe.”
Câu ‘ông nội anh’ này khiến Hạ Thiên Tường sững sờ, tiếp đó, khóe miệng co rút, thấp giọng nói: “Rất muốn ăn Trần Ký?”