Cứ tưởng rằng con gái không giỏi bằng con trai trong việc học cái này.
Cuối cùng, chỉ mất nửa giờ, sau khi cô bé nào đó hiểu được biết được nguyên lý cơ bản rồi thì…
Sau đó, Tô Nhược Hân trở nên nghiện và bắt đầu xâm nhập vào các camera giám sát gần căn hộ với sự thích thú tột độ.
Hết cái này đến cái khác không sao ngừng lại được.
Hạ Thiên Tường để mặc cô chơi, còn anh cầm laptop lên bắt đầu làm việc.
Sau một buổi chiều trì hoãn, khi bật laptop lên thì trong hòm thư đã đầy ắp email.
Các dòng tin nhắn cũng nhảy lên từng cái một.
Hạ Thiên Tường tức tốc xử lý, nhanh chóng tập trung vào công việc.
Hai người cứ như thế cùng nhau ngồi trên sô pha, một người làm việc, một người chơi nhập mã xâm nhập, căn hộ yên tĩnh không một tiếng động, hình ảnh ấy hài hòa ấm cúng đến không ngờ.
Tô Nhược Hân nghiện rồi.
Đúng vậy, hack camera giám sát như thế này thật sự sẽ gây nghiện.
Mỗi khi hack một hệ thống, khóe môi cô lại hơi cong lên vì phấn khích, cái miệng nhỏ nhắn cười tươi đến mức không khép lại được.
Vì tập trung nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Mãi đến khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Tô Nhược Hân mới thoát khỏi đống mật mã: “Mười hai giờ rồi á? Sao nhanh vậy?” Dường như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt dã đến giờ này rồi, nhưng cô vấn chơi chưa đã mà.
Chơi mã thật sự rất vui.
Điện thoại di động trong tay bị người đàn ông lấy đi: “Ngủ cùng thôi.”
Tô Nhược Hân nghĩ lại cảnh cô giáo huấn anh lúc ban ngày, yêu cầu anh phải đi ngủ lúc mười hai giờ cho dù anh có bao nhiêu công việc chưa xử lý xong.
Lúc này cô mà không đi ngủ thì đúng là tự tát vào mặt mình.
Nhìn điện thoại của mình bị lấy đi, vẻ mặt Tô Nhược Hân ai oán: “Em đi xối nước cho máy trước, sau đó đến lượt anh” Đợi đến khi anh đi, cô lại có thể chơi mã một lúc nữa.
Kết quả, mầm tính vừa nảy chồi đã bị Hạ Thiên Tường dội một gáo nước lạnh: “Cùng nhau.”
Sau đó không đợi Tô Nhược Hân phản kháng, cô đã bị anh bế vào nhà tắm.
Lúc bị bọc một chiếc khăn tắm ôm ra ngoài, làn da của Tô Nhược Hân đã ửng hồng như trẻ sơ sinh, bàn tay nhỏ bé ôm cổ Hạ Thiên Tường, mềm mại “
cầu xin: “Em chơi thêm một lúc nữa được không?”
“Mười hai giờ phải ngủ rồi, chính em đã nói như thế”
“Mười phút.” Tô Nhược Hân nhún nhường cầu xin tiếp, tiêu rồi, cô thật sự nghiện rồi.
“Hôn anh” Hạ Thiên Tường lại không khách khí đòi lần nữa.
Lần này, Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi đã hôn lên môi Hạ Thiên Tường một cái, sau đó hưng phấn nói: “Mau đưa điện thoại cho em.”
“Hờ, còn thân với điện thoại hơn cả anh.” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường buồn tủi, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Tô Nhược Hân: “Anh canh giờ rồi, mười phút sau phải đi ngủ.”
“Được được được.” Ngay cả thời gian nói chuyện ‘Tô Nhược Hân cũng tiết cô sẽ kích động cắn cắn môi, sau đó lại tiếp tục.