Cô ta nói với quản lý Vương: “Tôi bị tiêu chảy rồi đây này, tôi yêu cầu các anh viết bài xin lỗi và bồi thường cho tôi và đăng lên báo, còn phải trả tiền bù đắp tổn thất về tinh thần và chi phí chút nữa tôi đi bệnh viện khám bệnh nữa.”
Quản lý Vương lau mồ hôi nhưng vấn lịch sự phản bác: “Có lẽ cô đau bụng không phải do đồ ăn tiệm chúng tôi đâu ạ.”
“Không thể nào! Lúc đầu tôi còn bình thường, vừa ăn đồ ăn ở đây đã đau bụng, nếu mọi người tại đây không tin thì có thể kiểm tra camera để xem có phải lúc mới vào đây tôi vẫn còn khỏe mạnh không. Rõ ràng tôi chẳng có bệnh gì, nhưng vừa ăn đồ ăn ở đây đã thành ra như này. Mấy người có muốn chối cũng không được đâu! Sự thật rành rành ra đó, bao “
nhiêu con mắt đều thấy, mấy người đừng hòng lấp li3m!” Người phụ nữ vịn vào bàn ăn mà tranh cãi, dù †ỏ ra yếu ớt nhưng lại không hề yếu thế chút nào.
Quản lý Vương càng toát mồ hôi hơn. Anh ta đang không biết nên tiếp lời thế nào thì Tô Nhược Hân lên tiếng rất đúng lúc: ‘Hầy, là người thì nói ít thôi, lỡ nói trật cái là bế mặt lắm đấy.”
“Cô mới nói trật, cô mới bẽ mặt ấy!” Nghe thấy câu này của Tô Nhược Hân, cộng thêm người đi cùng mình làm biểu cảm bĩu môi về phía Tô Nhược Hân với mình, cô ả bị tiêu chảy mới sực nhận ra Tô Nhược Hân không phải khách hàng nói giúp cho họ mà là tới đây để xử lý họ. Cô ta lập tức hét vào mặt Tô Nhược Hân.
“Ai nói dối tự khắc biết mình đã ăn gì. Dù bị tiêu chảy, đi vệ sinh cả trăm lần thì đi hết rồi, nhưng chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra một cái là biết ngay cô đã ăn gì thôi.”
“Tôi còn ăn gì nữa chứ, tôi ăn đồ ăn trong cái quán Trần Ký này thôi! Con ranh kia, cô được tiệm này nhờ thanh minh đúng không? Cô muốn giúp Trần Ký chèn ép khách hàng chúng tôi chứ gì? Đúng là quá đáng!” Thấy phe mình không nói lại Tô Nhược Hân, một người phụ nữ khác vu khống Tô Nhược Hân được Trần Ký nhờ giúp đỡ.
Khác với vẻ thẹn quá hóa giận của mấy người phụ nữ, Tô Nhược Hân chỉ khẽ mỉm cười đầy thong dong “
và điềm tĩnh: “Chà, không dối mọi người, tôi là học sinh mới tốt nghiệp của Trường trung học Khải Mỹ.
Tôi học ba năm cấp ba tại Trường trung học Khải Mỹ, Trần Ký là quán ruột của tôi, tôi là khách hàng trung thành ở đây. Sở dĩ tôi ra mặt là vì tôi biết lý do vì sao cô gái này lại bị đau bụng.”
Tô Nhược Hân vừa dứt lời, những người có mặt tại đây đều nhìn về phía cô.
“Cô bé, cô ấy ăn ở đây xong mới bị đau bụng mà?”
“Lúc nấy ba người họ vào trông vẫn còn khỏe mạnh lắm, nhưng ăn xong thì cô gái này bắt đầu ra vào nhà vệ sinh mấy lần, nhìn có vẻ không phải giả vờ đâu, là thật đấy. Nói gì cũng phải có chứng cứ chứ cô bé.”
“Cô bé này, cháu biết vì sao cô ấy bị đau bụng thật à”
Lúc này, người trong quán đều xúm tới, ai nấy cũng tò mò nhìn Tô Nhược Hân. Bởi Tô Nhược Hân chỉ ngồi đó một cách điềm tĩnh chín chắn, toát lên sự trưởng thành và kiên định không hợp với tuổi tác khiến cho người ta bất giác tin tưởng lời nói của cô.
Nhưng đồng thời, họ cũng thấy một cô gái trẻ như cô không thể nào vừa nhìn đã biết vì sao người ta lại đau bụng được, như thế thì thần kỳ quá rồi.
Tô Nhược Hân nhìn lướt qua xung quanh một vòng, ban đầu những người này chỉ đứng nhìn từ xa nhưng hiện giờ đều xúm lại, hiển nhiên họ rất quan tâm vụ lùm xùm này sẽ có kết quả thế nào.
Tô Nhược Hân nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn cô ả cứ ra vào nhà vệ sinh mấy lần: “Cho cô một cơ hội đấy, cô nên thú nhận tại sao cô bị đau bụng thì hơn. Nhưng cô chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu cô không chịu nắm bắt thì không còn cơ hội nào nữa đâu, rồi cô sẽ bị bế mặt lắm đấy.”
“Tôi ăn đồ ăn ở Trần Ký mới bị tiêu chảy mài!”
Người phụ nữ cắn răng, khăng khăng là đáp án này.