Nghe thấy giọng anh, cô ngơ ngác quay sang nhìn. Đây là hậu di chứng chắc chắn cô sẽ mắc phải sau mỗi lần chơi trò hôn hít với anh, đầu óc trống rõng hồi lâu, cần một khoảng thời gian mới hoàn hồn lại được.
Đương nhiên, cô vừa tỉnh táo lại đã thấy môi anh kề xuống một lần nữa.
Tô Nhược Hân luống cuống đẩy Hạ Thiên Tường ra, chợt nghe thấy tiếng cái bụng mình rớt giá sôi lên “ục ục”.
Cô huơ nắm đấm về phía Hạ Thiên Tường.
Thật sự cô đang rất đói, cả ngày nay cô chỉ ăn mỗi bữa sáng, coi như bây giờ bữa trưa phải gộp cả với bữa tối luôn rồi, cho nên đới là chuyện bình thường.
Không đói mới là bất thường.
“Được, ăn cơm trước vậy, sau đó lại ăn..” Hạ Thiên Tường nói đến đây thì ánh mắt tối lại, liếc nhanh đôi môi của Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường ra, quay ngườibỏchạy. ï Trên bàn ăn sớm đã được bày bốn món một canh, trông vô cùng phong phú.
Lúc Tô Nhược Hân cầm đũa lên thì thấy người đàn ông yên lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cảm nhận anh đang đến gần rồi lại đưa mắt nhìn cơm canh trên bàn, bỗng cô có cảm giác sẽ cùng anh trải qua cuộc sống như vậy.
Như thể đây chính là nhà của họ vậy.
Cô vừa ăn được một gắp lại nhớ đến câu nói mình nhìn thấy ban nấy, lập tức trong người thấy khó chịu.
Cô rất muốn hỏi Hạ Thiên Tường câu nói đó có ý gì, nhưng chỉ cần đối diện với vẻ đẹp trai của anh thì cô lại không hỏi được gì.
Sống không bằng chết.
Nếu như mất miếng ngọc sẽ khiến anh sống không bằng chết thì anh sẽ không nói cho cô biết đâu.
“Ăn thịt đi” Hạ Thiên Tường gắp một miếng thịt kho tàu đút vào miệng Tô Nhược Hân.
Cô chầm chậm ăn nó, thơm ngon tan trong miệng: “Ngon lắm”.
“Ngon thì ăn nhiều một chút” Hạ Thiên Tường lại gắp cho cô một miếng thịt nữa.
Sau đó lại múc thêm hai bát canh, một bát cho cô, một bát cho mình.
Bầu không khí trên bàn ăn khiến Tô Nhược Hân liên tưởng đến câu thế giới của hai ta.
Nhưng sợ là cảnh tượng ngay lúc này có ngọt ngào đi chăng nữa thì tâm trạng cô cũng không tốt lên được.
Bởi vì trong đầu cô đều là bốn chữ sống không bằng chết không cách nào xua đi.
Cho đến khi ăn xong bữa tối Tô Nhược Hân vẫn còn bần thần.
Hạ Thiên Tường bắt đầu dọn dẹp chén đũa.
Tay của Tô Nhược Hân bị thương nên công việc rửa bát lại được chuyển sang anh.
“Hạ Thiên Tường, cha nuôi của em mua hẳn một cái máy rửa bát siêu to, ngay cả nồi cũng có thể bỏ vào đó rửa được, nhà chúng ta cũng mua một cái giống vậy đi.” Nhớ đến niềm vui lúc mình cùng Tăng Hiểu Khê rửa bát, Tô Nhược Hân cảm thấy người biết cách sống nhất, biết hưởng thụ nhất thế giới này chính là Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy.
“Được thôi, mua.” Chỉ dựa vào việc Tô Nhược Hân mở miệng nói “nhà chúng ta” là Hạ Thiên Tường đã quyết định mua rồi, bắt buộc phải mua, còn phải mua loại tân tiến nhất nữa.