“Em bắt nạt anh thì có, rõ ràng chẳng liên quan gì đến anh mà em lại trách oan anh. Hừ, không phải nói xin lỗi là xong rồi đâu, phải bù đắp bằng cách khác nữa.” Hạ Thiên Tường hơi nghiêng người, giam cầm Tô Nhược Hân vào không gian chật hẹp giữa mình và cánh cửa.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, chợt xoay người lại, mở cửa chạy tọt vào trong: “Ai thèm!”
Dù Hạ Thiên Tường không nói thẳng đáp án ra nhưng Tô Nhược Hân biết tỏng anh muốn dùng cách gì Cồ biết hết.
Cách của anh là làm cái chuyện gân như dồn cô vào bước đường cùng kia Ban nãy cô cũng cảm giác được anh đang nghĩ gì trong đầu.
Hạ Thiên Tường bật cười nhìn cô nàng như con thỏ giật mình bỏ chạy kia, vào chung cư theo Tô Nhược Hân. Tiếng “rầm’ vang lên, anh nhốt Phương Tấn ở ngoài cửa.
Tô Nhược Hân lao như bay tới thang máy.
Ai ngờ bây giờ thang máy nào cũng đang chạy.
Lúc cô đang cúi đầu chờ thang máy tới, hình bóng cao lớn của Hạ Thiên Tường đã phản chiếu lên cửa thang máy: “Nhược Hân, không phải anh thật mà.”
“Em… em biết.” Tô Nhược Hân xoắn vạt áo, ấy náy đáp Đáng lẽ lúc này cô nên đoán xem tại Sao Dương Thiên Thành lại đấy cô và Dương Mỹ Lan xống đại học Nam Kinh chứ không phải cả tâm trí ngập tràn cách xin lỗi khác mà Hạ Thiên Tường sẽ yêu cầu cô làm.
Thế nhưng, cô cứ kìm lòng không đặng nghĩ về buổi tối ngày hôm ấy.
Càng nghĩ, mặt cô càng đỏ bừng.
Càng nghĩ, cô càng ước gì tìm được cái lỗ để chui vào.
“Nhược Hân, sao mặt em lại đỏ thế?
Sao vậy? Em đang nghĩ gì đó?” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại không chịu bỏ qua cho cô. Trong lúc chờ thang máy, anh liên tục hỏi này hỏi nọ với điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng.
Tô Nhược Hân bối rồi đến mức cúi găm mặt. Anh có thể đừng nhắc đến cái chuyện “hay ho” mà tối hôm đó anh đã làm nữa được không?
Cô mặc cỡ lăm!
“Đinh”, cửa thang máy mở ra.
Có người ra ngoài.
Tô Nhược Hân đang định vào thang máy để mau chóng rời khỏi cái nơi lắm thị phi này, không ngờ người trong thang máy lại đứng chắn ngay trước cửa: “Chào cậu Hạ, mợ Hại Lâu rồi không gặp, tan làm cậu Hạ đón mợ Hạ về sao?”
Là dì Phương ở tầng hai mươi bảy. . Truyện Hot
Tô Nhược Hân nhớ mặt bà.
“Cháu… Vâng… đúng rồi ạ.” Tô Nhược Hân muốn vượt qua dì Phương để vào thang máy.
Khổ nỗi dì Phương lại đứng ngay giữa cửa mỉm cười nhìn Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân: “Hàng xóm với nhau cả, hôm nào qua nhà tôi trò chuyện nhé.”
“Vâng, cảm ơn dì Phương ạ.” Hạ Thiên Tường lễ phép cảm ơn “Ngày khác tôi làm sủi cảo đem qua cho hai người nhé. Tôi thích nhất là đôi vợ chồng son không cãi nhau, sống hòa thuận với nhau như hai người đó. Tấm gương cho giới trẻ thời nay đó nha.