Hóa ra từ đầu đến cuối bà ta chỉ là một kẻ ngu xuẩn, bị Tô Nhược Hân năm trong tay từ lâu mà chẳng hề hay biết qì.
Một lần nữa, bà ta đã bị Tô Nhược Hân đánh bại.
Đã thế còn thua một cách ê chề.
Bà ta không những đánh mất Hạ Sâm mà còn mất đi cả cánh tay đắc lực Trân Sang nữa.
“Anna, chắc lúc bà đi vào đây cũng không ngờ anh Sang đã thành người của tôi rồi đúng không?”
“Mày… mày…” Ngoài từ “mày” ra, Anna chắng thốt ra được từ gì khác, đôi mắt bà ta tràn ngập sự bàng hoàng.
“Cơ mà anh Sang cũng khiến tôi phải nhìn mấy người như anh ta bằng con mắt khác đấy. Tôi cứ ngỡ chỉ cần thuốc tôi kê cho anh ta có tác dụng thì anh ta sẽ thả tôi ra bằng mọi giá chứ, nào ngờ anh ta cũng biết giữ chữ tín, lại còn tự mình sai thuộc hạ ở tận nước ngoài điều tra về chuyện năm xưa bà cứu anh ta. May mà hồi đó bà đã cướp công lao của người khác, lợi dụng anh Sang suốt mãy năm liền, nếu không thì tôi nghĩ chắc gì anh Sang đã chịu thả tôi đi. Thế nên, nói cho cùng, tất cả là do bà tự chuốc lấy, tự bà làm hại bản thân thôi.”
“A…’ Anna điên rồ hét lên.
Song, Tô Nhược Hân chẳng đếm xỉa gì tới bà ta nữa: “Thiên Tường, ta đi thôi.”
Cô chuẩn bị đi nhưng Hạ Thiên Tường lại vẫn đứng yên tại chỗ, thân hình cao lớn đứng một cục như cắm rễ ở đó: “Nhược Hân, Trần Sang không phải người của em.”
Hở?
Tô Nhược Hân ngoái đầu nhìn anh chàng cạnh mình Lúc nãy cô chỉ nói bâng quơ thôi mà anh lại nghiêm túc đến vậy Biết đang là lúc nào không mà lại đòi đính chính lời nói đâu môi của cô với bản mặt nghiêm trang thế kia?
Cô phục anh sát đất!
“Em chỉ nói thế thôi mà, sao anh lại cho là thật chứ?” Nói rồi Tô Nhược Hân nhéo mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.
Cô làm vậy theo thói quen.
Nhưng Hạ Sâm lại trợn trừng mắt: “Thiên Tường, sao con lại mặc con nhỏ động tay động chân với con thế hả?
Bình thường nó cũng làm thế với con à?” Người làm ba như Hạ Sâm rất chướng mắt với hành động đó.
Trong nhận thức của ông ta, Hạ Thiên Tường có thể cấu người khác, đánh người khác, mắng người khác nhưng không ai được phép làm gì anh, không bao giờ!
Hạ Thiên Tường quay lại nhìn Hạ Sâm “Ba không biết câu đánh là thương mắng là yêu à?”
Tiếng “uỳnh'” vang lên, Tô Nhược Hân thiếu điều tìm cái lỗ để chui xuống.
Hạ Thiên Tường đùa gì mà nhạt nhễo thế không biết!
Không, phải là nhạt còn hơn nước lã cơ.
Khác nào mỉa móc người ta đâu?
Bồng dưng bị thôn cơm chó vào mồm, Hạ Sâm gãi đầu: “Ba già rồi, chẳng hiểu bọn trẻ thời nay nghĩ gì nữa.”
Hạ Thiên Tường gật đầu: ‘Ba lo xử lý sạch sẽ nợ hoa đào của mình đi thì hơn, không thì để con giúp ba cho.”