Tấm lưng đối diện với Trần Sang, anh lạnh lùng cất lời: “Có chuyện gì nói „ mau.
Ánh mắt Trần Sang chỉ nhìn mười ngón tay đan vào nhau của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường: “Tô Nhược Hân, tôi muốn biết tại sao cô có thể xác định được bệnh của tôi?” Tại sao rất nhiều bác sĩ đều không chẩn đoán được nhưng Tô Nhược Hân chỉ nhìn thoáng qua đã biết được chứng bệnh của anh ta.
Tô Nhược Hân nắm tay Hạ Thiên Tường chậm rãi xoay người: “Trân Sang, trước khi anh phát hiện bệnh của mình hẳn đã từng phẫu thuật rồi đúng không?”
“Sao cô biết?” Trân Sang vô thức nhấc tay đặt trên cổ mình.
Tô Nhược Hân thấy tay Trân sang để lên cổ thì càng thêm chắc chắn: “Anh đã làm phẫu thuật cắt bỏ khối u tuyến giáp, mà còn là cắt bỏ hoàn toàn nữa phải không?”
“Cổ tôi không có sẹo, sao cô phát hiện được?” Trân Sang kinh ngạc, hoàn toàn không tin nổi Tô Nhược Hân lại nói chính xác như vậy.
“Trên cổ anh không để lại vết sẹo phẫu thuật là chuyện rất bình thường, bởi vì anh đã làm phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, rạch một đường từ hõm nách của anh, cho nên cổ anh không có sẹo.”
“Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến căn bệnh hiện nay của tôi?”
“Bởi vì đây là di chứng sau khi anh loại bỏ toàn bộ khối u tuyến giáp.” Nói xong câu này, thấy vẻ khó hiếu trên gương mặt Trần Sang, Tô Nhược Hân cười bảo: “Vấn đề này hơi sâu xa, chờ lân Sau gặp lại tôi sẽ nói cho anh nghe.”
“Nếu đã sâu xa tất nhiên anh ta không hiểu nổi, không cần nói với anh ta chuyện đó nữa, chúng ta đi thôi.” Hạ Thiên Tường vừa nghe Tô Nhược Hân còn muốn gặp Trần Sang, nhanh chóng kéo cô đi.
Anh uớc gì có thể xông ra khỏi căn phòng này ngay lập tức.
Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn anh với vẻ buồn cười, nếu không phải ở đây đông người, cô thật sự muốn mắng anh một câu hẹp hòi.
Bên kia, Phương Tấn không dám nhìn Hạ Thiên Tường nữa.
Anh Hạ trong mắt anh ta trước giờ luôn sáng suốt oai phong, hôm nay thật sự không còn giống Hạ Thiên Tường nữa, hệt như một cậu trai to xác tính tình trẻ con, trong mắt trong lòng chỉ còn lại một mình Tô Nhược Hân Thậm chí không cần sĩ diện bảo Tô Nhược Hân muốn xử lý anh thế nào cũng được trước mặt tất cả mọi người Chuyện này thật sự đã làm mới nhận thức của anh ta vê Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường làm ngơ ánh mắt của những người khác, chỉ muốn nắm tay Tô Nhược Hân rời khỏi đây.
Sau lưng, một bóng người bỗng dưng bật dậy từ dưới đất, lao thẳng vể phía Tô Nhược Hân.
“Cẩn thận…” Trân Sang giật mình thốt lên, Hạ Sâm hoảng hốt thét, tất cả mọi người đều chấn động gào lên.
Thẩy dao găm trong tay Anna muốn đâm lên người Tô Nhược Hân, cô chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bắng rồi được người đàn ông ôm vào lòng, sau đó dẫn đắt cô nhẹ nhàng xoay người tránh khỏi con dao sắp đâm tới Lúc này Phương Tấn và Trân Sang đã đuổi đến, trong một ngày mà con dao của Anna đã bị đánh rơi xuống đất ba lần, bà ta không cam lòng la hét: “Trân Sang, cậu phản bội tôi, tất cả các người đều là kẻ xấu, các người đáng chết, tôi muốn các người phải chết, toàn bộ đều chết hết cho tôi.”
Tô Nhược Hân đã ra ngoài cửa liếc nhìn Anna, cô thản nhiên mỉm cười: “Vừa nãy khi bà ngồi trên chiếc ghế ngoài cửa nghe tôi kêu gào, chắc chắn cho răng lúc đó tôi bị tra tấn thảm lắm nhỉ?
Thực ra từ đầu đến cuối tôi chỉ hét có một phút thôi, tiếng la thê thảm phía sau được phát ra từ máy ghi âm trong điện thoại của anh Thành, sau đó tôi lấy điện thoại của mình ra chơi, bây giờ biết những chuyện này có phải bà buồn bực lắm không? Nếu bà sớm ra tay rạch mặt tôi, khi đó đã thành công từ lâu rồi.”
“Mày câm miệng…” Toàn thân Anna run rẩy, hoàn toàn không chấp nhận nối từng lời kể rõ của Tô Nhược Hân.