“Đến khi đó anh đã uống thuốc và bệnh cũng tốt hơn rồi, lúc đó anh cũng nên thả tôi ra để báo đáp cho tôi có đúng không? Anh thả tôi đi, tôi không sao rồi thì anh ta có tra ra anh cũng không sao cả, tôi đồng ý sẽ không để anh ta động đến anh đâu.”
“Nhưng mà…
Không phải chỉ là một người con gái từng cứu anh thôi à, anh thả tôi đi cũng đâu phải thả một cách không kiêng nể gì. Tôi sẽ bảo Hạ Thiên Tường tới đón tôi, là Hạ Thiên Tường tìm được tôi và đón tôi, như vậy anh không hề thả tôi, được rồi chứ?”
Trần Sang gãi đầu: “Có vẻ cũng được.”
“Rất được ấy chứ, tôi cảm thấy chuyện người phụ nữ như Anna cứu anh chắc chăn là giả bộ, nếu anh vẫn luôn bán 3/11 mạng vì bà ta thì anh chính là người ngu ngốc.” Tô Nhược Hân không để ý nói.
“Cô… Tại sao cô biết là Anna?” Trần Sang vừa nghe thấy vậy thì giật nảy mình.
Mà khi nghe được câu nói của Trần Sang thì Tô Nhược Hân lại mỉm cười Trần Sang nhìn nụ cười trong trẻo kia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “3 Cô.
“Ha ha, chẳng qua tôi chỉ tùy tiện đoán rồi hỏi một câu mà thôi, được rồi anh cũng đâu có nói gì, chắc chắn là chưa hề nói cái gì hết.” Tô Nhược Hân cười ha ha, nụ cười càng không thèm kiêng dè gì.
Rất tốt.
Vậy là cô tìm được chủ mưu từ chỗ Trân Sang trong lúc anh ta đang cuống.
Lại là Anna.
Không nói đến việc Anna hại Triệu Giai Linh, bây giờ lại muốn kéo theo Trân Sang xuống nước, sợ lại liên lụy đến không ít người Nhưng mà rõ ràng Trân Sang phái người đi bät cô nhưng mà cô lại không hê cảm thấy anh ta là kẻ địch, hơn nữa còn cảm thấy anh ta giống anh trai nhỏ nhà bên.
Đúng là một người đàn ông tuấn tú “Cô… Cô…’ Trần Sang há to miệng, cô gái nhỏ này nhìn vô hại cho nên khi nói chuyện với cô, anh ta cũng không kiêng dè cái gì, nên trong phút chốc lại lỡ miệng.
“Anh không cần phải nghi ngờ vì tôi biết anh đến từ nước ngoài, hơn nữa tôi cũng đã nghĩ đến những những người hận tôi đến thấu xương muốn đụng đến tôi, trong những người này chỉ có một người vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài, đó chính là Anna.”
Trần Sang nhíu mày, lúc này anh ta đã thật sự bội phục Tô Nhược Hân, nghe Tô Nhược Hân nói xong anh ta không chút nghĩ ngợi mà lấy một chiếc điện thoại trong túi ra Tô Nhược Hân nhìn lướt qua chiếc điện thoại anh ta đưa cho: “Ôi, nhiều điện thoại thế.”
“Tất nhiên rồi, chúng tôi đi chuyến này phải đảm bảo có thể liên hệ với thế giới bên ngoài khi cần thiết, còn phải tự bảo vệ mình, thiếu điện thoại là không sống nổi.”
Tô Nhược Hân nghịch chiếc điện thoại †rong tay, sau khi quăng lên quăng xuống nhiều lần mới cầm nó trong tay: “Có thiết bị đặc biệt nào ngăn cản người nghe định vị đến vị trí của chiếc điện thoại này không?”
Người của Trần Sang có thể tắt toàn bộ camera theo dõi bên cạnh phòng khám của Hạ Thiên Tường đưa cho cô, như vậy có thể chứng minh Trân Sang làm việc vô cùng cẩn thận, anh ta chú trọng dùng đến đầu óc, người này vẫn có chút tài năng Cho nên người của anh ta cũng rất giỏi giang.
“Đúng, camera theo dõi bên cạnh phòng khám là do người của tôi hack, cho nên chỉ cần tôi không muốn thì cho dù là Hạ Thiên Tường cũng không tìm được cô.”
Tô Nhược Hân gật đầu: “Nói đến chuyện bắt cóc và hack máy tính thì đúng là tài nghệ không băng người. Từ đầu tôi cũng cũng không biết những cái đó, nhưng mà về y thuật tôi vẫn hơn anh và tôi có thể chữa khỏi bệnh cho anh.”