Hạ Thiên Tường nói ra vị trí của phòng khám bệnh, mà khi Phương Tấn nghe thấy Hạ Thiên Tường nói rằng Tô Nhược Hân mất tích vẫn chưa tới mười phút thì lập tức kinh hãi...
Có điều, anh ta cũng chẳng dám nói gì, sau khi cúp mày thì nhanh chóng đi tìm người.
Trong đầu anh ta bây giờ tràn ngập hình ảnh Tô Nhược Hân ở thang máy trước phòng Tổng Thống của Kawit.
Nghĩ lại thì khi Tô Nhược Hân rời đi, ngay cả Hạ Thiên Tường cũng không thể đuổi kịp Tô Nhược Hân.
Đây quả thật...
Bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy Tô Nhược Hân rất đặc biệt.
Trên đời này, trước đây thì anh ta không thể tìm được ai nhanh như Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng hiện tại, anh ta đã tìm ra một người, người đó chính là Tô Nhược Hân.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Thiên Tường trực tiếp đỗ xe ở ven đường.
Đúng vậy, chiếc xe trị giá mấy triệu bị anh tiện tay đỗ vào ven đường.
Anh sẽ không lái xe đi tìm.
Anh muốn từng bước một cẩn thận tìm tòi từng con ngách nhỏ.
Chỉ cần nhớ lại hình ảnh khuôn mặt tái nhợt của Tô Nhược Hân trước khi rời đi là anh lo lắng không thôi.
Một trường đại học mà thôi.
Cuối cùng thì cũng chỉ là một tấm bằng tốt nghiệp.
Anh không ngờ phản ứng của Tô Nhược Hân lại lớn như vậy.
Nam Kinh cũng tốt, đại học Đồng cũng tốt, chỉ cần là khoa y là được rồi mà.
Tất cả những gì Tô Nhược Hân muốn chỉ là bằng tốt nghiệp với mấy tờ giấy chứng nhận mà thôi.
Y thuật của cô thậm chí đã vượt qua Mạc Tử Đơn, vậy nên chẳng cần học đại học cũng có thể có được bằng tốt nghiệp.
Nhưng anh thậm chí còn không có cơ hội để nói với cô những lời này.
Cô không cho anh cơ hội để nói ra.
Mới chớp mắt một cái mà cô đã biến mất rồi.
Đột nhiên anh có cảm giác rằng nếu cô không muốn dính dáng gì đến anh nữa thì cô có thể biến mất khỏi thế giới của anh bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác này khiến cho Hạ Thiên Tường lo lắng vô cớ.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh lo lắng như vậy.
Đây là một sự lo lắng mà anh không thể kiểm soát được.
Chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh Tô Nhược Hân, không hề xuất hiện khi ở cạnh người khác.
Anh đeo khẩu trang lên, bước đi thật nhanh trên lối đi dành cho người sang đường.
Anh kiểm tra mọi con hẻm nhỏ mà mình đi qua.
Không có.
Không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào người anh, nhưng Hạ Thiên Tường lại chỉ cảm thấy cơ thể ớn lạnh.
Mới chưa đầy mười phút, nhưng Tô Nhược Hân dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, dù anh có tìm kiếm thế nào cũng chẳng thể thấy cô.
Trong bán kính một km quanh phòng khám, anh đã tìm kiếm gần như tất cả các ngóc ngách.
Không thấy.
Khắp nơi đều không thấy.
Đi lên xe, Hạ Thiên Tường lấy điện thoại ra.
Anh hack vào camera giám sát gần phòng khám.
Sau đó anh phát hiện, ngoại trừ ngoại trừ các camera giám sát mới được lắp đặt trong phòng khám, tất cả các camera giám sát khác trong phạm vi ba km đều bị hỏng.
Chỉ vài phút sau khi kiểm tra camera, đôi mắt Hạ Thiên Tường đã đỏ hoe.
Nếu chỉ có một cái camera bị hỏng thì có lẽ là việc ngoài ý muốn.
Hai camera bị hỏng thì có lẽ là trùng hợp.
Còn nếu nhiều camera bị hỏng như vậy thì chắc chắn không phải trùng hợp, mà là có người dở trò.
Hơn nữa thời gian các camera bị hỏng không sớm không muộn, lại hỏng ngay khi anh và Tô Nhược Hân đến phòng khám.
Đóng camera lại, đầu tiên là gọi cho Hồ Nhất Thiên, sau đó là Tống Phi cùng Tiêu Tuấn Vỹ, cuối cùng là Phương Tấn. Thật ra anh đã giao việc cho Phương Tấn vừa nãy rồi, thế nhưng lần này, anh gọi cho Phương Tấn là để nói rõ phạm vi tìm người.
Bốn người bọn họ, mỗi người sẽ tìm kiếm một vùng, làm như vậy là để tránh việc người này lại tìm ở nơi người kia vừa tìm xong.
Trong cuộc gọi thứ năm, anh gọi cho Chúc Cương.
Nếu như là tìm người khác thì anh sẽ không gọi cho Chúc Cương.
Nhưng người này là Tô Nhược Hân, vì vậy dù có phải nhờ bao nhiều người đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm.
Anh chỉ cần tìm được Tô Nhược Hân trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi kết thúc cuộc gọi thứ năm, Hạ Thiên Tường hít sâu một hơi, yên lặng ngồi trong xe, cố gắng bình tĩnh lại.
Chuyện tìm người anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại việc cần phải làm là xem xét những ai có thể bắt cóc Tô Nhược Hân.
Sau đó đi kiểm tra từng người một.
Người mà Tô Nhược Hân đắc tội thật ra cũng không nhiều lắm, với cả tất cả mọi chuyện đều do anh mà ra.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hạ Thiên Tường tối sầm lại.
Vậy mà cô có thể biến mất ngay dưới mí mắt của anh.
Chuyện này cũng phải trách anh.
Anh luôn nghĩ rằng bây giờ là ban ngày, anh cũng đã yêu cầu vệ sĩ chờ lệnh ở nơi cách 1km bên ngoài phòng khám.
Nhưng mà mục tiêu mà những vệ sĩ bảo vệ là anh.
Bây giờ anh ở nơi nào, các vệ sĩ đều biết, thế nhưng Tô Nhược Hân ở nơi nào thì bọn họ lại không biết.
Ngoài ra, tốc độ của Tô Nhược Hân quá nhanh, cho nên ngay cả anh cũng không thể đuổi kịp.
Rất nhanh, Hạ Thiên Tường đã xác định được mục tiêu của mình, anh lái con xe Bugatti ra khỏi phòng khám, thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phòng khám bệnh phía sau, có lẽ, từ lúc anh bắt đầu xây phòng khám thì nơi đây đã bị người khác theo dõi.
Mục đích không phải là anh mà chính là Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân bị cướp mất ngay trên tay, nhất định anh phải tự mình tìm trở về.
Trong vòng một ngày, anh chắc chắn phải tìm được cô.
...
Tô Nhược Hân lao ra khỏi thang máy.
Trong suy nghĩ của cô tất cả đều là do Hạ Thiên Tường ích kỷ, vì muốn cô ở lại thành phố T mà giở trò, hoán đổi danh sách học sinh trúng tuyển hai trường đại học Đồng và đại học Trung Ương.
Khiến cho cô không thể đỗ vào đại học Đồng.
Chắc chắn là như vậy.
Bởi vì đại học Nam Kinh ở thành phố T, vậy nên cô có thể học ở đại học Nam Kinh.
Thế nhưng, đại học Nam Kinh không nổi tiếng bằng đại học Đồng.
Hạ Thiên Tường, em thề rằng lần này sẽ không tha thứ anh.
Không bao giờ gặp lại nữa.
Lao ra khỏi phòng khám trong nước mắt, lúc này Tô Nhược Hân chỉ muốn tránh Hạ Thiên Tường thật xa.
Đi được vài bước thì có một chiếc taxi chạy đến, Tô Nhược Hân vẫy xe rồi dừng lại.
"Chào cô, cô đi đâu?" Thấy cô chạy tới, người lái xe lên tiếng hỏi.
Câu hỏi này khiến Tô Nhược Hân hơi khó trả lời.
Đột nhiên, cô nhận ra rằng cô không còn nơi nào để đi vào lúc này.
Nhà trọ là của Hạ Thiên Tường, mẹ nuôi là Tăng Hiểu Khê cũng là do Hạ Thiên Tường chỉ định.
Bên phòng khám của Mạc Tử Đơn thì hiện tại cô không muốn làm việc mà cũng không có ý định làm việc.
Trong lòng cô đang rất loạn.
Cô ấy nghĩ rằng mình 99% là có thể vào được đại học Đồng, nhưng không thể tin được rằng cho dù là 99% thì cũng có thể biến thành 0%.
Cô đã thi trượt đại học Đồng.
Tuy rằng đại học Nam Kinh cũng tạm được, thế nhưng cô không thích, thật sự không thích.
"Sao cũng được, anh có thể lái bừa, tôi muốn đi một vòng."
"Chuyện này… Tôi có thể lái bừa thật sao?" Dường như đây là lần đầu tiên tài xế gặp trường hợp như Tô Nhược Hân.
"Ừm, lái bừa đi, cảm ơn."
Tô Nhược Hân nói xong thì im lặng ngồi ở trong xe, nhìn cảnh vật ngoài xe không ngừng trôi qua, trong lòng vẫn rất hỗn loạn.
Cô đã sớm tắt nguồn điện thoại.
Từ khi vào thang máy cô đã tắt nguồn rồi.
Cô không muốn nghĩ tới Hạ Thiên Tường nữa.
Anh thật ích kỷ.
Để giữ cô ở lại bên mình lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Tự dưng cô cảm thấy hối hận.
Hối hận vì đã cứu người đàn ông này.
Nếu bây giờ cô được đưa ra lựa chọn khác, cô thà rằng cô không có được những kỹ năng và kiến thức y học từ trong khối ngọc của anh còn hơn là dính dáng đến anh.
Cô thất thần nhìn phía trước xe, đầu óc dần trở nên trống rỗng.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Thậm chí còn có cảm giác ngồi không vững.
Cơ thể cô bắt đầu run rẩy.
Tựa thẳng vào cửa kính ô tô.