"Không." Hạ Thiên Tường nói một cách chắc chắn.
Tô Nhược Hân xoay người trên ghế giám đốc, cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô tò mò đứng dậy, tiến tới cửa sổ trong văn phòng.
Đó là một cửa sổ trong suốt tuyệt đẹp được nối từ trần đến sàn.
Nhìn ra ngoài là thấy hết quang cảnh đường phố bên ngoài.
Tô Nhược Hân nhìn qua cái cửa sổ được làm bằng thủy tinh mà lại trong suốt cứ như đang không có cửa sổ này: "Người từ bên ngoài có thể nhìn thấy người ở bên trong được không?"
"Không, chất liệu thủy tinh của cửa sổ này giống với cái ở trên xe."
"Có chống đạn được không?" Tô Nhược Hân bỗng nhớ ra xe của Hạ Thiên Tường có tính năng chống đạn.
Sau đó, Hạ Thiên Tường đấm tới cửa sổ thủy tinh.
Một tiếng động lớn vang lên, Tô Nhược Hân giật mình lui về sau một bước.
Tuy nhiên, cửa sổ thủy tinh vẫn nguyên vẹn, không hề có dấu vết hư hại.
Không thể không nói, Hạ Thiên Tường vô cùng chu đáo và cẩn thận.
Cô thậm chí còn tự hỏi liệu có phải từ khi anh biết rằng cô biết y thuật thì đã xây dựng phòng khám này không đây.
Tất cả đều được thiết kế rất hoàn hảo.
Điều duy nhất không được hoàn hảo chính là việc cô không có thời gian để quản lý.
Đang suy nghĩ có nên nhận phòng khám bệnh này hay không thì bỗng điện thoại vang lên.
Tô Nhược Hân thấy số gọi đến là của Dương Mỹ Lan thì bấm nút nghe.
"Mỹ Lan, có chuyện gì sao?"
"Tô Nhược Hân, đã có điểm trúng tuyển của tất cả trường học rồi."
"Điểm của cậu có đủ không?" Tô Nhược Hân không hề lo lắng về điểm của bản thân, chắc chắn điểm của cô sẽ đủ, hiện tại thì cô lo cho Mỹ Lan nhiều hơn.
Cô rất muốn Mỹ Lan là bạn cùng phòng với mình.
Đầu dây bên kia thoáng im lặng.
Việc Mỹ Lan im lặng khiến cho trái tim Tô Nhược Hân đập loạn xạ: "Cậu không đủ sao? Thiếu bao nhiêu điểm?" Từ phản ứng của Mỹ Lan, cô biết rõ rằng Mỹ Lan không đủ điểm.
"Kém 28 điểm." Giọng của Dương Mỹ Lan càng ngày càng nhỏ.
Tô Nhược Hân nghe thấy số điểm này thì sững sờ.
586 điểm cộng thêm 28 điểm tức là 614 điểm.
Nói cách khác điểm trúng tuyển thấp nhất của đại học Đồng là 614 điểm.
Mà tổng điểm của cô chỉ có 597.
Cơ thể Tô Nhược Hân run run, đứng không vững.
Vậy mà ngay cả đại học Đồng mà cô cũng không đậu sao?
Cô thừa nhận việc cô đỗ được đại học T là điều không thể.
Bây giờ, ngay cả đại học Đồng mà cô cũng không thi đỗ.
Điều này là không thể nào.
Tuyệt đối không thể.
Cô đã kiểm tra điểm xét tuyển của đại học Đồng trong 5 năm liền, theo quy luật từ những năm trước, điểm của cô năm nay chắc chắn 100% trúng tuyển.
"Tô Nhược Hân, thật ra đại học Nam Kinh cũng rất tốt, đến lúc đó, hai người chúng ta vẫn có thể làm bạn cùng phòng, cũng không tệ đâu." Đầu dây bên kia, Dương Mỹ Lan cười nói.
"Tớ biết rồi." Tô Nhược Hân cúp máy, sau đó chạy tới ngồi trên ghế giám đốc.
Cô không dám đứng, vì cô sợ rằng mình đứng không nổi.
Sau đó, cô không hề quan tâm đến việc Hạ Thiên Tường đang ở trong phòng, lấy điện thoại di động ra.
Nhập mã số học sinh với chứng minh nhân dân vào, cô bắt đầu tra cứu.
Tuy rằng Dương Mỹ Lan đã nói cho cô kết quả nhưng cô vẫn không tin.
Không thể nào.
Chắc chắn cô có thể thi đậu khoa y của đại học Đồng.
Sau khi nhập đầy đủ thông tin, cô truy cập vào trang web.
Khi liếc thấy trường học mình trúng tuyển là Nam Kinh, cô giật mình.
Chỉ nhìn tên của trường học là cô đã bắt đầu cảm thấy không khỏe rồi.
Trường này là nguyện vọng hai của cô và Dương Mỹ Lan.
Trường nguyện vọng một của cô và Dương Mỹ Lan là đại học Đồng.
Danh tiếng của đại học Đồng cao hơn đại học Nam Kinh một bậc.
Với số điểm của cô, ngay cả đại học Đồng cô cũng không đỗ được.
Ngồi trên ghế giám đốc với khuôn mặt tái mét, nhất thời cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Chẳng lẽ cứ như vậy là trượt đại học Đồng rồi sao?
Giống như việc cô đã bỏ không đi thi đại học, hoặc là trượt một môn trong kì thi đại học vậy.
"Nhược Hân, em có thể đến đại học T đấy." Trên bàn làm việc phản chiếu hình ảnh một người đàn ông, dáng người thon dài cao lớn.
Nhưng giọng nói của anh lại làm cho Tô Nhược Hân nhảy dựng lên, tay chỉ vào Hạ Thiên Tường: "Tất cả chuyện này có phải là do anh làm hay không?" Nếu không thì điểm trúng tuyển của đại học Đồng không thể nào cao như vậy được.
614 điểm là đã có thể thi đỗ đại học Trung Ương rồi, trường đó cao hơn một bậc so với đại học Đồng, vì vậy, những người thi đậu đại học Đồng thì sẽ báo danh ở đại học Trung Ương mới đúng, không thể nào cạnh tranh với cô ở đại học Đồng được.
Nghĩ tới đây, Tô Nhược Hân theo bản năng đi kiểm tra điểm trúng tuyển của đại học Trung Ương, sau đó cô cảm thấy tuyệt vọng, điểm trúng tuyển những năm trước của đại học Trung Ương thật ra cũng tương tự như đại học Đồng.
Có thể nói trong kỳ thi đại học lần này, đại học Trung Ương và đại học Đồng là ngang bằng nhau.
Hoàn toàn không ổn rồi.
Điểm trúng tuyển những năm trước của hai trường đại học này giống hệt nhau.
"Em có thể đến đại học T đấy, hiện tại vẫn còn kịp." Hạ Thiên Tường không trả lời Tô Nhược Hân, chỉ nhắc nhở một câu.
Tô Nhược Hân nhảy khỏi ghế giám đốc, cầm một chén nước bằng sứ trên bàn làm việc, ném thẳng về phía Hạ Thiên Tường: "Hạ Thiên Tường, em không quen anh."
Nói xong, cô cất bước rời đi.
Không thèm quan tâm đến âm thanh chén nước rơi ở sau lưng.
Cũng không thèm quan tâm đến việc Hạ Thiên Tường bị chén nước va vào trán, lúc này đang chảy máu ròng ròng.
Vốn Hạ Thiên Tường có thể né được chén nước đó.
Chỉ là khi nhìn thấy sắc mặt Tô Nhược Hân tái nhợt thì bỗng lòng anh đau nhói, vậy nên cố tình để chén nước đập trúng đầu mình.
Tưởng rằng cô sẽ bớt giận sau khi đánh anh, không nghĩ rằng cô sẽ trực tiếp quay người rời đi.
Thấy cô đang nhanh chóng rời đi, Hạ Thiên Tường xoa nhẹ trán, hiện tại anh cuối cùng cũng tin rằng cô có khả năng tự bảo vệ bản thân rồi.
Cô lao nhanh ra khỏi văn phòng.
Vì vậy, lúc Hạ Thiên Tường lao ra khỏi văn phòng thì Tô Nhược Hân đã tiến vào thang máy.
Không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.
Không phải là anh chậm, mà là tốc độ của anh với Tô Nhược Hân ngang nhau, vì vậy, cho dù có đuổi theo thì khoảng cách giữa hai người vẫn không thay đổi.
Đến khi Hạ Thiên Tường ra khỏi thang máy, chạy ra đến cửa thì Tô Nhược Hân đã biến mất.
Anh lên xe, lái dọc theo lề đường.
Hạ Thiên Tường cho rằng dù cô có chạy nhanh đi nữa thì cũng không thể nhanh bằng xe của anh được.
Tuy nhiên, sau khi chạy được khoảng 3km, anh vẫn không thấy Tô Nhược Hân đâu cả.
Quay đầu nhìn ra hướng khác, vẫn chẳng thấy đâu.
Hạ Thiên Tường không thể bình tĩnh được nữa.
Anh lấy điện thoại di động ra, mở tính năng định vị.
Tuy nhiên, khi đang định vị vị trí của Tô Nhược Hân thì anh phát hiện rằng cô đã tắt điện thoại từ bao giờ rồi.
Không định vị được.
"Phương Tấn, ngay lập tức điều tra vị trí của Tô Nhược Hân." Hạ Thiên Tường vội nói sau khi Phương Tấn nghe máy.
Nhưng sau khi nói xong, anh lại cảm thấy ngay cả Phương Tấn cũng không thể định vị được vị trí của Tô Nhược Hân.
Bởi vì, phương pháp định vị của Phương Tấn là do anh dạy: "Được rồi, phái người chia ra tìm, tìm được Tô Nhược Hân thì lập tức gọi cho tôi."
"Anh Hạ, anh có thể cho tôi biết lần cuối anh nhìn thấy cô Tô là ở đâu không?" Phương Tấn rất thông minh, sau khi Hạ Thiên Tường rời khỏi cuộc họp, anh ta biết Hạ Thiên Tường sẽ đi tìm Tô Nhược Hân.
Vì vậy, thay vì nhìn xung quanh như ruồi không đầu thì nên có phương hướng cố định trước, như vậy sẽ không phải đi đường vòng quanh co, có thể tìm được Tô Nhược Hân trong thời gian ngắn nhất.
Nghe được giọng nói của Hạ Thiên Tường lúc này, anh ta hiểu rằng Hạ Thiên Tường tuy không nói gì nhưng trong lòng lại đang rất lo lắng.