Chỉ một tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng trong nháy mắt đó anh ta đã cảm nhận được, cánh tay đang khoác lên tay anh ta của Tô Nhược Hân khẽ run lên một cái.
Rất rõ ràng.
Phản ứng như vậy khiến ánh mắt anh ta càng thêm buồn bã, quả nhiên trong lòng cô có Hạ Thiên Tường, nếu không sẽ không có phản ứng như vậy.
"Ai vậy?" Nhưng mà, Tô Nhược Hân chỉ ngơ ngác chốc lát, ngay sau đó lại là dáng vẻ hi hi ha ha.
Cánh tay Cận Liễm hơi dùng sức, kéo Tô Nhược Hân dựa vào anh ta gần hơn.
Khi đi vào đại sảnh, liếc mắt là có thể thấy được người đàn ông cách đó không xa.
Lần này, không chỉ tay cô run, mà cả người cô đều run rẩy dữ dội.
Nếu như không phải Cận Liễm kéo cô, chỉ sợ cô sớm đã ngã quỵ rồi.
Hạ Thiên Tường, anh thật sự đến rồi.
Khoác trên mình bộ âu phục màu đen may đo thủ công vừa khít, phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng, đây vẫn luôn là phong cách phối đồ của anh.
Rõ ràng mỗi lần đều là kiểu dáng màu sắc gần như tương đồng, nhưng mặc trên người anh lại luôn có thể tạo cho người ta cảm giác khác lạ.
Mỗi lần gặp mặt chính là mỗi một Hạ Thiên Tường khác biệt.
Cô nhìn thấy anh rồi.
Giây phút này, đúng lúc anh cũng quay người.
Trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.
Cho dù cách hơi xa, nhưng dường như cô vẫn có thể tìm thấy vị trí của mình trong đôi mắt anh.
Tô Nhược Hân cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh dữ dội.
Giây phút này, trong mắt cô chỉ có anh.
Sau đó, cô thấy anh đi đến.
Đi về phía cô.
Đúng vậy, chính là đi về phía cô.
Trái tim Tô Nhược Hân như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cho rằng sớm đã buông bỏ, cho rằng sớm đã quên đi, nhưng khi gặp lại mới phát hiện, trái tim cô vẫn loạn nhịp vì anh.
Vẫn nhớ lúc anh ôm chặt lấy cô, vẫn nhớ lúc anh hôn sưng đôi môi cô.
Anh là kiểu đàn ông quyến rũ trông vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhiệt tình lại không còn chút xíu lạnh lùng nào.
Thắt lưng bất chợt bị siết chặt, Cận Liễm đột nhiên ôm lấy Tô Nhược Hân: "Nhược Hân, em bình thường chút đi."
Lúc này Tô Nhược Hân mới hoàn hồn, khi nhìn về phía Hạ Thiên Tường lần nữa, cuối cùng cô mới phản ứng được vì sao Cận Liễm lại nhắc nhở cô như vậy.
Hạ Thiên Tường thật sự đang chầm chậm đi về phía cô và Cận Liễm.
Nhưng lúc này trong khuỷu tay anh cũng có cánh tay của một người phụ nữ.
Người phụ nữ cũng khoác tay lên cánh tay Hạ Thiên Tường giống như cô khoác tay lên cánh tay Cận Liễm.
Tô Thanh Hà.
Vậy mà lại là Tô Thanh Hà.
Sắc mặt cô lập tức trắng bệch.
Khi Cận Liễm nhắc nhở cô rằng Hạ Thiên Tường sẽ đến, cô cho rằng chắc chắn bạn gái anh sẽ là Mai Diễm Tinh, dù sao, giữa Tô Thanh Hà và Mai Diễm Tinh trong tin đồn trên mạng, cô càng nghiêng về Mai Diễm Tinh hơn, bởi vì cô tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên Tường chán ghét Tô Thanh Hà thế nào.
Cho dù Tô Thanh Hà cởi hết đồ muốn hiến thân, anh cũng không mảy may nhúc nhích.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ khoác tay anh đến đây lại là Tô Thanh Hà.
Cô tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Chị gái sống chung nhiều năm, sao cô có thể nhận nhầm chứ.
Trong chốc lát cô sửng sốt, Tô Thanh Hà đã kéo Hạ Thiên Tường đi đến trước mặt cô và Cận Liễm: "Nhược Hân, đã lâu không gặp."
Tô Nhược Hân lại không thèm nhìn Tô Thanh Hà, mà hơi mở khóe miệng, lộ ra đường cong nhẹ nhàng, cười nhạt nhìn về phía Hạ Thiên Tường: "Ngài Hạ, đã lâu không gặp."
Thật sự, rất lâu rồi.
Lâu tựa như đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.
"Nhược Hân, gọi anh rể đi, mấy tháng nữa là chị và Thiên Tường đính hôn rồi." Tô Thanh Hà lại đắc ý uốn nắn xưng hô của Tô Nhược Hân, giống như bây giờ cô ta đã là vợ của Hạ Thiên Tường rồi vậy.
Tô Nhược Hân vẫn không nhìn Tô Thanh Hà, ánh mắt đều tập trung trên mặt Hạ Thiên Tường.
Đã lâu không gặp, lâu đến mức khuôn mặt người đàn ông này đã trở nên mơ hồ trong trí nhớ cô, thế là khi gặp lại, cô muốn nhìn anh rõ ràng hơn.
Vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, lúc này cũng không tìm ra bất kỳ cảm xúc gì trên khuôn mặt đó.
Anh không phản đối lời của Tô Thanh Hà, vậy coi như ngầm đồng ý.
Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, ngay sau đó lên tiếng: "Anh rể." Sau đó chỉ vào Cận Liễm bên cạnh: "Cận Liễm, anh đã biết từ trước rồi."
Nói xong, cô càng siết chặt cánh tay Cận Liễm hơn.
Cận Liễm hơi ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nơi cánh tay Tô Thanh Hà và Hạ Thiên Tường khoác vào nhau: "Hừ, so đánh nhau, tôi thua anh, nhưng mà, nếu so tình cảm, Hạ Thiên Tường anh thua tôi rồi, tôi nghĩ, chắc chắn lễ đính hôn của tôi và Tô Nhược Hân sẽ sớm hơn các anh."
"Cận Liễm…" Tô Nhược Hân suýt bị lời không làm người ta kinh ngạc đến chết không thôi này của Cận Liễm làm cho khiếp sợ cắn rơi đầu lưỡi, cô muốn đính hôn với anh ta lúc nào, ngày sinh tháng đẻ con chưa xem đâu, vì sao nhân vật chính như cô lại không biết.
Nhưng bàn tay lớn ôm lấy eo cô lại đột nhiên siết chặt, khiến cô chỉ có thể dựa lên trên người Cận Liễm.
"Ngoan, đừng nghịch ngợm, mẹ anh đã sắp xếp rồi, Nhược Hân, chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ rất hoành tráng." Cận Liễm khẽ cười với Tô Nhược Hân, quả nhiên trong ánh mắt ngập tràn tình cảm sâu đậm.
Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh giống như trong nháy mắt hạ xuống âm độ, lạnh lẽo khiến cô rùng mình một cái.
Nhưng, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường, trên mặt của anh vẫn là vẻ kiêu ngạo lạnh lùng trước sau như một, không có bất kỳ thay đổi gì, sau đó, chỉ lạnh nhạt trả lời cho có lệ: "Cậu Cận, chúc mừng, xin lỗi không tiếp chuyện nữa."
Nói xong, anh kéo Tô Thanh Hà rời đi, tựa như trong mắt anh Cận Liễm chỉ là một tên hề, từ trước đến nay anh không hề coi Cận Liễm ra gì.
Người đàn ông có thân hình cao lớn này khoa trường mà đến, lại khoa trương mà đi như vậy.
Cận Liễm khẽ véo eo Tô Nhược Hân: "Nói tạm biệt với anh rể đi."
"Tạm biệt anh rể." Tô Nhược Hân máy móc nói theo mấy chữ Cận Liễm bảo cô nói, nói xong mới phản ứng được, cùng với những tiếng anh rể cô vừa thốt ra kia, cô và Hạ Thiên Tường đã thật sự càng đi càng xa, khó mà trở về như lúc ban đầu.
Dường như cảm nhận thấy bước chân Hạ Thiên Tường hơi dừng lại, nhưng nhìn kỹ lại, dường như cho đến bây giờ anh chưa từng dừng bước, cứ dứt khoát rời đi như vậy.
Anh dẫn theo Tô Thanh Hà đi trong đám người, trông bóng lưng hai người cũng vô cùng xứng đôi.
Cũng không có gì không hài hòa.
"Tô Nhược Hân, đi thôi."
"Cận Liễm, anh ấy như thế này là rất bất thường, người đứng bên cạnh anh ấy không nên là Tô Thanh Hà, nên là Mai Diễm Tinh mới đúng, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà, dù chị ta cởi hết đồ ở trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không có cảm giác gì, Cận Liễm, anh ấy không thích Tô Thanh Hà." Tô Nhược Hân nỉ non, nhưng những lời này của cô cũng không biết là đang nói cho Cận Liễm nghe hay là đang nói cho mình nghe.
"Nhược Hân, em tỉnh táo đi, nói tình yêu của anh ta không bền chặt, quả đúng là không bền chặt, vẫn là anh đáng tin cậy, về sau đừng gọi anh trai nữa, gọi là Cận Liễm, nhé?"
"Được, Cận Liễm." Giống như muốn gạt bỏ Hạ Thiên Tường ra khỏi đáy lòng, Tô Nhược Hân thật sự đổi cách xưng hô.
Cận Liễm dẫn cô vào trong phòng khách cách đó không xa.
Chỉ chốc lát đã nhìn thấy ông cụ Tăng.
Ông cụ Tăng nằm trên giường không dậy nổi nhiều năm, bây giờ cuối cùng có thể hoạt động, tinh khí thần cả người vô cùng tốt, nhìn thấy Tô Nhược Hân, hai mắt đều híp thành một đường nhỏ: "Cháu gái, mau đến đây."
Phong Thắng ngồi bên cạnh ông ta cũng nhiệt tình chào hỏi cô: "Nào nào, đến ngồi bên cạnh ông Phong, Cận Liễm, cháu cần làm gì thì đi làm đi."
Tô Nhược Hân dở khóc dở cười, Phong Thắng vẫn nhớ nhung chuyện biến cô thành cháu dâu ông ta đây mà.