Cô mặc kệ, cô chỉ muốn gặp anh thôi.
Dù dường như cô đến gặp anh trước là rất mất mặt.
Nhưng cô cảm thấy anh quan trọng hơn mặt mũi.
Cô không cần mặt mũi gì cả.
Không cần thể diện.
Cô chỉ cần Hạ Thiên Tường thôi.
Nhưng lúc cô thật sự đi xuống lầu, cho rằng mình sẽ có thể gặp được Hạ Thiên Tường, còn chưa cất bước, cô chợt thấy ánh sáng trong xe không còn là ánh lửa nữa.
Là ánh sáng của điện thoại, rất chói mắt.
Ánh sáng này sáng hơn ánh lửa của thuốc lá rất nhiều, khiến cô vừa nhìn đã có thể xuyên quanh ánh sáng kia thấy Hạ Thiên Tường ngồi trên ghế lái.
Chỉ nhìn góc nghiêng, cô cũng biết là anh.
Góc nghiêng của anh luôn rất đẹp, khuôn mặt như điêu khắc trong bóng tối càng thêm mê hoặc hơn.
Cô nghĩ, đợi anh gọi điện thoại xong, cô sẽ đến đó.
Đến đó gặp anh.
Sau đó lại nghĩ lát nữa thật sự gặp Hạ Thiên Tường rồi, cô phải nói gì.
Kết quả cứ vừa nghĩ vừa nhìn như thế, ánh sáng của điện thoại chợt biến mất, sau đó, xe cũng khởi động.
Chiếc xe chậm rãi rời đi như muốn nói với Tô Nhược Hân là nó không hề muốn đi.
Nhưng cuối cùng nó vẫn đi.
Xe lặng lẽ chạy qua con đường cong cong của khu dân cư, cũng lặng lẽ chạy khỏi tầm mắt cô, Tô Nhược Hân ủ rũ ngồi bệt xuống đất, không biết đã bao lâu trôi qua, cô mới sải bước chân nặng nề chậm rãi trở về căn hộ.
Cuối cùng vẫn là bỏ lỡ.
Tựa như do ông trời sắp đặt vậy.
Nếu cô đi xuống sớm hơn, cô sẽ gặp được anh.
Tiếc là cô vẫn chậm một chút.
Một cuộc điện thoại của anh đã bỏ lỡ tất cả.
Anh đi rồi.
Cả đêm không có một tin nhắn.
Nhưng dường như đã gửi cho cô vô số tin nhắn, khiến cô nước mắt tuôn trào.
"Thiên Tường, ngủ ngon."
Anh không gửi cho cô thì cô sẽ gửi cho anh.
Nhìn bốn chữ này, cô mới lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Đến lúc ba giờ sáng gần đến bình minh cô mới ngủ.
Trước khi ngủ, cô nói với mình không có bình minh nào không đến, không có bóng đêm nào không qua.
Buổi sáng thức dậy sẽ giống như một đêm mơ.
Có điều đôi môi sưng đỏ khi ngủ dậy trước đây của cô cũng không còn nữa.
Khi đó bị hôn sưng cả môi, cô chỉ muốn cắn anh.
Bây giờ cô muốn được hôn lại không có cơ hội nữa
Chị Chiêm đã nấu xong bữa sáng, Tô Nhược Hân ăn cùng với Chúc Hứa, cậu bé vui vẻ nắm tay cô: "Dì, Tiểu Hứa không cần dì đưa đi học, dì chỉ cần đưa cháu đến trạm xe buýt, sau đó buổi tối đón cháu là được."
"Để dì đón, cô Tô tan làm muộn lắm."
"Không muốn, cháu không sợ muộn, cháu chỉ muốn dì đón thôi." Chúc Hứa chu môi, chỉ muốn Tô Nhược Hân đón mình, buổi sáng không cần Tô Nhược Hân đưa đi học là vì cậu bé biết Tô Nhược Hân phải đi làm, đến muộn sẽ bị trừ lương, nhưng buổi tối thì không sợ.
Thời gian tan làm thuộc về riêng Tô Nhược Hân.
Cậu bé biết điều này, cho nên cứ muốn Tô Nhược Hân phải đón.
"Ha ha, Tiểu Hứa, như thế cô Tô sẽ rất bận, còn dì lại quá rảnh, không thể sắp xếp một chút sao, nếu không dì sẽ phải thất nghiệp đó." Chị Chiêm cười dỗ dành cậu bé.
"Vậy thứ hai tư sáu dì Chiêm đi đón, thứ ba thứ năm dì nhỏ đón cháu, cuối tuần cháu sẽ ở nhà với dì." Chúc Hứa sắp xếp lại.
"Được." Chị Chiêm đồng ý, vẫn tốt hơn hôm nào cũng bảo Tô Nhược Hân đón.
Tô Nhược Hân chỉ vào mũi Chúc Hứa: "Phải ngoan ngoãn đó."
"Hẹn gặp lại dì." Xe của Chúc Hứa đến, cậu bé lưu luyến tạm biệt Tô Nhược Hân, rõ ràng là ngày càng không nỡ xa Tô Nhược Hân rồi.
Càng xa lại càng nhớ.
Chỉ vì cậu bé biết Tô Nhược Hân tốt với mình thế nào, một ông già như cậu Chúc Cương hoàn toàn không thể sánh bằng được.
Tô Nhược Hân ngồi lên xe buýt lướt điện thoại.
Nhàm chán đọc báo lá cải.
Sau đó, cô giật mình.
Trong diễn đàn là bài viết nói Hạ Thiên Tường sắp đính hôn, nhưng trên bài viết chỉ nói tới một mình Hạ Thiên Tường, cũng không nói rõ đối tượng đính hôn của anh là ai.
Sau đó bình luận bên dưới đều là những lời suy đoán.
Tô Nhược Hân đọc lướt qua, trong đó nói nhiều nhất đến hai người.
Một là Tô Thanh Hà.
Hai là Mai Diễm Tinh.
Tô Nhược Hân im lặng nhìn hai cái tên này.
Hết bình luận này đến bình luận khác, không bỏ lỡ một tin tức nào.
Tin tức liên quan đến cô, ngoài việc cô chính thức trở thành con gái nuôi của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê ở khách sạn hôm đó thì không còn gì nữa.
Đúng thế, không còn gì nữa.
Còn tin tức về Hạ Thiên Tường vẫn luôn rất nhiều.
Có điều đã lâu rồi không có bài viết có mấy nghìn bình luận như thế.
Có thể thấy được độ hot của nó.
Người đàn ông độc thân giàu có nổi tiếng nhất thành phố T sắp đính hôn, đây chắc chắn là tin tức vô cùng lớn ở thành phố T.
Hạ Thiên Tường không còn trẻ, đã đến tuổi lấy vợ sinh con từ lâu rồi.
Tô Nhược Hân cứ đọc mãi, ngay cả qua trạm rồi cũng không biết.
Mãi đến khi điện thoại "đinh" lên một tiếng, cô mới giật mình tỉnh lại.
Cũng phát hiện mình đã ngồi qua trạm.
Cô cũng không có thời gian đọc tin nhắn vừa nhận kia, vội vàng xuống xe ở trạm kế tiếp.
Sau đó chạy như bay về phía phòng khám.
Không được đến trễ.
Tuyệt đối không được đến trễ.
Trời có sập cũng không được đến muộn.
Nhưng lúc đến phòng khám nhìn thấy mình trong gương, hốc mắt của cô vẫn ửng đỏ.
"Tô Nhược Hân, hôm nay bác sĩ mạc đến khám bệnh, mời em qua đó làm nhân viên hướng dẫn." Tiểu Điền cười thông báo với Tô Nhược Hân.
"Hả?" Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy lại tinh thần: "Sao lại là em?"
"Bác sĩ trưởng thông báo đấy, mỗi lần bác sĩ Mạc khám bệnh đều phải có người hướng dẫn, nếu không quá đông người sẽ bị mất trật tự, Tiểu Trương lúc trước xin nghỉ phép, cho nên mới bảo em đi."
"À, vâng ạ." Tô Nhược Hân dùng nước lạnh rửa mặt, để khóe mắt ửng đỏ không quá rõ ràng, sau đó mới đi tới phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Hôm qua lúc đến đây, bác sĩ và y tá không xếp hàng hai bên hoan nghênh cô.
Dù sao cô cũng chỉ là một thực tập sinh.
Nhưng hôm nay lại có người xếp hàng hai bên hoan nghênh cô.
Đó chính là bệnh nhân.
Rất đông.
Gần như chen kín bên ngoài phòng khám của Mạc Tử Đơn.
Dù phòng khám đã bày thêm ghế khác ngoài ghế cố định trước đó, nhưng vẫn không đủ chỗ, cho nên mới xếp hàng hai bên hoan nghênh cô đến hướng dẫn cho Mạc Tử Đơn.
Vì mười mấy phòng khám của Mạc Tử Đơn đều ở thành phố T, cho nên bệnh nhân có thể tuỳ ý lựa chọn bất cứ phòng khám nào của Mạc Tử Đơn để chẩn bệnh, như vậy sẽ có thể thoải mái về thời gian hơn, cho nên vì hạn chế bệnh nhân liên tục hẹn trước số khám bệnh của các phòng khám làm lãng phí tài nguyên, Mạc Tử Đơn chỉ nhận khám trong ngày, nghe nói những người này đã tới xếp hàng từ khi trời còn chưa sáng.
Thật ra lúc này vẫn chưa đến giờ làm việc.
Còn mười mấy phút nữa.
Nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của bệnh nhân.
Như bọn họ không phải đến khám bệnh, mà là đến đu idol vậy.
Tô Nhược Hân đang muốn đi vào phòng khám mở máy tính hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi Mạc Tử Đơn đến, mời ba bệnh nhân hẹn trước vào phòng khám, thì chợt nghe có người gọi cô: "Bác sĩ Tô."
Nghe thấy có người gọi mình là bác sĩ Tô, Tô Nhược Hân hơi ngạc nhiên, từ hôm qua đến nay, bác sĩ và y tá ngoài gọi cô là Tô Nhược Hân thì cũng chỉ gọi cô là Tiểu Tô, xem cô như một thực tập sinh chạy vặt mà thôi.