Cô vẫn thấy không thích Lục Diễm Chi.
Chưa từng thích bao giờ.
Lục Diễm Chi nhìn cô, lại ăn thêm một bát cháo rồi đứng dậy: “Hai đứa từ từ dùng bữa, mẹ đi làm đây.”
Đây là công nhận quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường rồi sao?
Nhưng Lục Diễm Chi không nói gì, Tô Nhược Hân vẫn cảm thấy quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Tường vẫn nặng nề và xa vời.
Tô Nhược Hân chậm rãi ăn bữa sáng, không nhanh không chậm.
Trước khi dùng bữa đương nhiên đã gửi tin nhắn cho Tăng Hiểu Khê, nói với mẹ nuôi buổi sáng cô sẽ không về nhà dùng bữa sáng.
Đây là lễ phép.
Cô ăn rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm.
Còn người đàn ông bên cạnh thì lại như mất hồn.
Mãi đến khi anh nhìn điện thoại lần thứ n, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng buông đũa xuống, cô xoay người nhìn Hạ Thiên Tường.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Thiên Tường thất lễ như thế.
Cũng là lần đầu tiên thấy anh hoảng hốt đến vậy.
Đúng thế, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Từ khi phát hiện viên ngọc bị mất, Hạ Thiên Tường đã không còn là người đàn ông trưởng thành chín chắn trong trí nhớ của cô nữa.
Giống như anh không phải bị mất ngọc mà là bị mất hồn vậy.
Viên ngọc kia biến mất, cũng bắt hồn của anh đi rồi.
Nhưng cô nhớ lúc còn chưa phát hiện viên ngọc bị mất, anh vẫn rất bình thường.
Hạ Thiên Tường nhìn vào mắt Tô Nhược Hân.
Sau đó nắm lấy tay cô: “Lên xe rồi nói.”
Tô Nhược Hân lập tức hiểu ra có một vài lời anh không muốn nói trong phòng ăn.
Giống như khắp nơi đều có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm họ, có những lỗ tai đang nghe họ nói chuyện vậy.
Tô Nhược Hân đi theo Hạ Thiên Tường lên xe, cô còn chưa ngồi vững thì xe đã chạy đi.
Bugatti như một mũi tên chạy khỏi cổng biệt thự: “Tô Nhược Hân em đi tìm với anh, chắc chắn có thể tìm thấy.”
“Sư phụ đã nói gì vậy?” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, hởi Hạ Thiên Tường.
Thật ra vào khoảnh khắc phát hiện bị mất ngóc, trong lòng cô cũng cảm thấy rất luyến tiếc.
Viên ngọc kia đã mang đến cho cô rất nhiều thứ.
Thiên văn địa lý, y thuật tài ba, rất nhiều thứ, bổ sung cho cô rất nhiều kiến thức bị thiếu sót.
Đặc biệt là y thuật, giúp cô có thể cứu chữa người bệnh một cách dễ dàng.
Ngọc bị mất, sau này cô cũng không thể nhận được kiến thức y thuật và những thứ khác từ viên ngọc kia nữa rồi.
Hạ Thiên Tường một tay cầm tay lái, một tay nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Anh không nói gì, nhưng Tô Nhược Hân vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của anh, chỉ vì bị mất ngọc.
Tô Nhược Hân cầm ngược lại tay của Hạ Thiên Tường: “Đồ ngốc, chỉ là một viên ngọc thôi mà, có gì lớn lao đâu.”
Nghe thấy câu nói của cô, cuối cùng bàn tay của người đàn ông cũng thả lỏng hơn, không còn cứng đờ nữa.
Tô Nhược Hân đi cùng Hạ Thiên Tường đến phòng boxing bên cạnh khách sạn mà anh đi bộ đến sau khi rời khỏi khách sạn, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết Hạ Thiên Tường và Cận Liễm đánh nhau ở đâu rồi.
Đúng vậy, phòng boxing này chính là nơi hai người đánh nhau.
Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng của viên ngọc kia đâu.
Hơn nữa trong lúc tìm ngọc, cả quá trình Hạ Thiên Tường đều không nói với khách sạn và phòng boxing là anh tìm cái gì.
Không ai biết anh bị mất gì.
Cũng có thể trong hai nơi này chắc chắn có một nơi biết.
Vì viên ngọc của Hạ Thiên Tường thật sự bị mất rồi.
Đi ra khỏi phòng boxing, Hạ Thiên Tường dẫn Tô Nhược Hân lên xe.
Tô Nhược Hân còn tưởng anh muốn đi đến nơi khác tìm, nhưng Hạ Thiên Tường chỉ đẩy cô qua, sau đó cùng nhau yên lặng tựa vào nhau, một lúc lâu vẫn không nói gì.
Chỉ có hơi thở mát mẻ của phái nam vẫn luôn quẩn quanh trên chóp mũi của cô: “Hạ Thiên Tường, không sao đâu.”
Cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Phương Tấn đến rồi.
Trước khi anh ta gõ cửa kính xe, Tô Nhược Hân đã nhìn thấy anh ta rồi.
Có lẽ Hạ Thiên Tường cũng nhìn thấy.
Nhưng hai người lại không ai di chuyển, vẫn ngồi tựa vào nhau.
Mãi đến khi phát hiện Phương Tấn ngày càng ồn ào, Tô Nhược Hân mới chậm rãi ngồi thẳng dậy, hạ cửa sổ xe xuống: “Có chuyện gì?”
Phương Tấn tiện tay đưa một cái hộp vào: “Cậu Hạ, tìm thấy rồi.”
Hạ Thiên Tường nhận lấy hộp, Tô Nhược Hân mở ra, sau đó lại vén vải mềm đang bọc lên ngọc, để lộ viên ngọc lấp lánh trong suốt bên trong.
Nhưng vừa chạm vào, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Viên ngọc này không phải là ngọc của Hạ Thiên Tường.
Có lẽ là viên ngọc dự phòng anh làm ra từ trước.
Cô đặt viên ngọc lên vết bớt trên cánh tay mình.
Sau đó, cô lập tức chắc chắn.
Không có chút phản ứng nào.
Cũng không có chữ chạy trong đầu cô.
Trong lòng thoáng hiện lên cảm giác chán nản và hoảng hốt, nhưng cô đè nén lại rất nhanh.
Hạ Thiên Tường không muốn khiến cô lo lắng, vậy cô đành xem viên ngọc này là thật thôi.
Cô tự tay đeo viên ngọc lên cổ Hạ Thiên Tường: “Giữ kỹ vào, đừng để bị mất nữa.’
Cô cười nhẹ nhìn Hạ Thiên Tường, cũng không vạch trần anh.
“Ừm, sẽ không để mất nữa, anh đưa em đến phòng khám.”
“Anh biết hết rồi à?” Lúc này, cô mới nhớ ra để hỏi anh.
“Biết, phòng khám của Mạc Tử Đơn.” Anh đã điều tra từ lâu rồi.
Tất cả mọi chuyện liên quan đến Tô Nhược Hân, anh đều sẽ phái người sắp xếp kiểm tra trước.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng chuỗi phòng khám Tử Đơn lớn nhất cũng nổi tiếng nhất của thành phố T.
Phòng khám Tử Đơn thật sự rất nhiều, có hơn mười mấy phòng khám ở thành phố T.
“Nhược Hân, cố lên.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, cô gái bên ngoài duyên dáng yêu kiều đứng đỏ, vẫy tay với anh, xinh đẹp đến mức khiến anh biết mình không thể vấy bẩn.
Anh sẽ từ từ đợi cô, đợi cô nói cô yêu anh, như thế họ sẽ có thể ở bên nhau.
Anh nghĩ có lẽ ngày đó sẽ không quá xa.
Tô Nhược Hân đứng bên ngoài phòng khám hít sâu một hơi, sau đó đi vào trong phòng khám.
Không ngờ Hạ Thiên Tường cũng biết chuyện Mạc Tử Đơn đã đồng ý với cô.
Cô vừa mở cửa phòng khám đã nghe y tá đứng ở cửa hông nói: “Bác sĩ Tô đến rồi, mọi người mau đến chào hỏi đi.”
Sau đó, mười mấy bác sĩ và y tá lập tức đi đến.
Phòng khám rộng lớn này chính là một bệnh viện thu nhỏ.
Bác sĩ và y tá xếp hai hàng, đứng hai bên hoan nghênh Tô Nhược Hân.
Tình cảnh này khiến Tô Nhược Hân hơi ngại ngùng: “Tôi là người mới, mong mọi người chỉ bảo nhiều hơn.”
“Bác sĩ Tô khách sáo quá, sau này mọi người chính là đồng nghiệp, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng chúng tôi là được.” Bác sĩ trưởng của phòng khám tiến lên giới thiệu mình với Tô Nhược Hân.
“Cảm ơn.” Cảm nhận được sự chào đón nhiệt tình của các bác sĩ và y tá trong phòng khám, Tô Nhược Hân biết ngay chắc chắn là Mạc Tử Đơn đã dặn dò trước với mọi người.
Tô Nhược Hân mặc áo blouse trắng vào, sau đó bắt đầu làm việc.
Cô là muốn bắt đầu từ đầu, làm quen với tất cả quy trình.
Ngọc của Hạ Thiên Tường bị mất, việc cô có thể làm bây giờ chính là hiểu rõ và thay đổi tất cả y thuật mà mình nhận được trước đó trở thành của chính mình.
Như vậy mới có thể yên tâm.
Phòng khám buổi sáng rất bận rộn.
Có mấy chục người truyền nước.
Cô phụ trách kê đơn, đưa cho y tá lấy thuốc, thỉnh thoảng giúp một tay.
Công việc rất đơn giản, nhưng Tô Nhược Hân cảm thấy rất phong phú, cô rất thích.
Bận rộn hơn một giờ, Tô Nhược Hân đi vệ sinh, lúc đi ra muốn làm việc tiếp thì nghe một hộ sĩ đứng bên ngoài nhỏ giọng nói: “Tô Nhược Hân này có lai lịch gì mà có thể để bác sĩ Mạc gọi mười mấy cuộc điện thoại dặn dò chúng ta không ai được khó chịu với cô ta thế, còn yêu cầu chúng ta cung kính với cô ta, tôi vốn còn tưởng là một bác sĩ lớn tuổi đức cao vọng trọng, không ngờ lại là một con nhóc miệng còn hôi sữa, còn không lớn bằng tôi nữa, cô ta dựa vào cái gì chứ?”